✨Công giáo tại Liban

Công giáo tại Liban

Giáo hội Công giáo ở Liban là một phần của Giáo hội Công giáo Rôma có phạm vi trên toàn thế giới và dưới sự lãnh đạo tinh thần của Giáo hoàng tại Rôma.

Có khoảng 1,2 triệu người Công giáo ở Liban, phần lớn trong số họ không phải giáo dân theo nghi lễ Công giáo Latinh, mà thay vào đó theo nghi lễ Công giáo phương Đông, nhưng hiệp thông hoàn toàn, trở thành một bộ phận của Giáo hội Công giáo - chủ yếu là Giáo hội Công giáo Maronite, ngoài ra còn có nhiều nghi lễ Công giáo khác như các nghi lễ Melkite cũng như các nghi lễ Công giáo không có nguồn gốc ở Liban như Armenian, Chaldean và Syriac.

Giáo hội Công giáo Maronite là một trong những Giáo hội Công giáo lớn nhất không chỉ ở quốc gia này mà còn khắp vùng Trung Đông. "Vùng đất Cedars", như Li Băng, được biết đến, là địa điểm duy nhất trong khu vực mà người Công giáo đóng vai trò tích cực trong việc chính trị của một quốc gia. Bên cạnh Tổng thống Cộng hòa, theo Hiến pháp Liban phải là một Công giáo Maronite, trong Quốc hội Lebanon, có 43 chỗ dành cho người Công giáo trong tổng số 128 ghế. Người Công giáo cũng đóng vai trò đại diện tích cực trong chính phủ và công chúng.

Cho đến những năm 1960 người Công giáo cũng là thành phần chính của dân số và chiếm 43% trong tổng số dân của Liban. Ngày nay, họ chỉ còn chiếm 27% tổng dân số, trong đó Giáo hội nghi lễ Maronites chiếm 21%, Melkites 5% và không phải người bản xứ với các nghi lễ Công giáo Liban, người Công giáo Armenia chỉ chiếm 1%.

Lịch sử gần đây

Cộng đồng người Hồi giáo và Kitô giáo chung sống với nhau trong nhiều thế kỷ. Sự chung sống này được đưa vào Hiệp ước quốc gia, và được phê chuẩn vào năm 1943, tạo ra một nền dân chủ dựa trên các cộng đồng tôn giáo. Đất nước này đã trở thành một ví dụ tốt về sự chung sống của tôn giáo và dân tộc. Nhưng sự tốt đẹp này chỉ kéo dài vài thập kỷ. Các cộng đồng lớn hơn, Kitô giáo và Hồi giáo, đã gặp nhiều trở ngại bởi cuộc nội chiến lâu đời của Liban nổ ra trong khoảng thời gian từ năm 1975 đến năm 1990. Các phân khu của từng tôn giáo tại thủ đô Beirut được định lại: 65.000 người Hồi giáo Shiite rời bỏ khu vực của họ; từ các khu vực nội địa, ngược lại, với 80.000 người Maronites và Druzes di cư ồ ạt đến. Kết quả của cuộc nội chiến, các Kitô hữu dần dần rời bỏ Tây Beirut. Ngoài ra, một cuộc di dân, lẩn trốn tập thể bao gồm hàng chục ngàn thường dân, bao gồm cả Kitô hữu, người Druze và người Hồi giáo Sunni.

Không có những biến động nội bộ, trong khoảng thời gian này hàng chục ngàn người tị nạn Palestine đã di cứ vào nước này. Vào thời cuối của cuộc Nội chiến Liban, các Kitô hữu, đa số, đã trở nên thành phần thiểu số của quốc gia này.

Năm 1995, Liban được tổ chức một Hội đồng Giám mục đặc biệt, được triệu tập bởi Giáo hoàng Gioan Phaolô II tại Rôma.

Địa phận và thống kê

Từ năm 1954, Toà Thánh đã có trụ sở đại diện tại Liban, Tòa Sứ thần Tòa Thánh đặt tại Beirut [2]. Vào năm 2010, Liban có 15.000 người Công giáo Rôma, 161 linh mục và 8 giáo xứ trong năm 2010. Tính đến năm 2005, có 1.883.000 người Công giáo tại Li Băng (chủ yếu là người Công giáo thuộc các nghi lễ đông phương), với 23 giám mục, 1.603 linh mục và 1.253 giáo xứ thuộc sáu nghi thức Công giáo khác nhau.

Các nghi lễ của Giáo hội Công giáo ở Liban

Ngoài Giáo hội Công giáo Rôma với nghi lễ Latinh, còn có năm Giáo hội Công giáo khác, hiệp thông hoàn toàn với Rôma, gọi với thuật ngữ Sui iuris. Mỗi giáo hội này đều có tính đặc trưng bởi một nghi lễ phụng vụ khác biệt. Trong số đó, nghi lễ Công giáo phổ biến chính ở Liban là nghi lễ Syro-Antioch. Nghi lễ Công giáo Antioch lại hình thành hai nhóm riêng biệt: Giáo hội Công giáo Maronite (với giáo đô của nhánh này đặt tại Liban) và Giáo hội Công giáo Syria. Cả hai giáo hội này đều có Giáo khu Thượng phụ (Tòa Thượng phụ) của mỗi giáo hội đặt tại Liban. Ngoài các giáo hội kể trên, Giáo hội Công giáo Hy Lạp Melkite (nhánh Công giáo quan trọng thứ hai ở Liban), Giáo hội Công giáo Armenia và Giáo hội Công giáo Chaldean cũng tồn tại tại quốc gia này.

Sứ thần Tòa Thánh tại Liban

Chức vụ Sứ thần Tòa Thánh ở Liban được thiết lập ngày 21 tháng 3 năm 1947 bởi Giáo hoàng Piô XII.

Danh sách

Dưới đây là danh sách các Sứ thần Tòa Thánh tại Liban:

  • Alcide Marina, CM (1947 - 18 tháng 9 năm 1950, qua đời)
  • Giuseppe Beltrami (Sau thăng Hồng y) (4 tháng 10 năm 1950 - 31 tháng 1 năm 1959, thuyên chuyển làm Sứ thần Tòa Thánh tại Hà Lan)
  • Paolo Bertoli (Sau thăng Hồng y) (15 tháng 4 năm 1959 - 16 tháng 4 năm 1960, thuyên chuyển làm Sứ thần Tòa Thánh tại Pháp)
  • Egano Righi-Lambertini (Sau thăng Hồng y) (9 tháng 7 năm 1960 - 12 tháng 9 năm 1963, thuyên chuyển làm Sứ thần Tòa Thánh tại Chilê)
  • Gaetano Alibrandi (9 tháng 12 năm 1963 - 19 tháng 4 năm 1969, thuyên chuyển làm Sứ thần Tòa Thánh tại Ireland)
  • Alfredo Bruniera (23 tháng 4 năm 1969 - 6 tháng 11 năm 1978, thuyên chuyển làm Quyền Sứ thần Tòa Thánh tại Kuwait)
  • Carlo Furno (Sau thăng Hồng y) (25 tháng 11 năm 1978 - 21 tháng 8 năm 1982, thuyên chuyển làm Sứ thần Tòa Thánh tại Braxin)
  • Luciano Angeloni (21 tháng 8 năm 1982 - 31 tháng 7 năm 1989, thuyên chuyển làm Sứ thần Tòa Thánh tại Bồ Đào Nha)
  • Pablo Puente Buces (31 tháng 7 năm 1989 - 31 tháng 7 năm 1997, thuyên chuyển làm Sứ thần Tòa Thánh tại Anh)
  • Antonio Maria Vegliò (Sau thăng Hồng y) (2 tháng 10 năm 1997 - 11 tháng 4 năm 2001, bổ nhiệm thành Tổng Thư ký của Thánh bộ Các Giáo hội Công giáo Đông phương)
  • Luigi Gatti (28 tháng 6 năm 2001 - 16 tháng 7 năm 2009, thuyên chuyển làm Sứ thần Tòa Thánh tại Hy Lạp)
  • Gabriele Giordano Caccia, (16 tháng 7 năm 2009 - 12 tháng 9 năm 2017, thuyên chuyển làm Sứ thần Tòa Thánh tại Philippines).
  • Joseph Spiteri, (7 tháng 3 năm 2018 - nay)
👁️ 0 | 🔗 | 💖 | ✨ | 🌍 | ⌚
**Giáo hội Công giáo ở Liban** là một phần của Giáo hội Công giáo Rôma có phạm vi trên toàn thế giới và dưới sự lãnh đạo tinh thần của Giáo hoàng tại Rôma. Có
nhỏ|[[Nhà thờ chính tòa thánh George (Maronite)|Nhà thờ chính tòa thánh George và thánh đường Mohammad Al-AminBeirut.]] nhỏ|Nhà thờ Kitô giáo đứng bên một khalwa (nhà cầu nguyện) của người Druze trên [[dãy núi Shuf.
Tính đến ngày 31/5/2018, Giáo hội Công giáo bao gồm 3,160 khu vực thuộc quyền tài phán giáo hội, trong đó có 645 Tổng giáo phận và 2,236 Giáo phận, cũng như Đại diện Tông
**Tôn giáo tại Hoa Kỳ** đặc trưng bởi sự đa dạng các niềm tin và thực hành tôn giáo. Theo các cuộc thăm dò ý kiến gần đây, 76% tổng số dân Hoa Kỳ nhận
**Bộ các Giáo hội Công giáo Đông phương** là một cơ quan (bộ) của Giáo triều Roma, chịu trách nhiệm liên lạc với các Giáo hội Công giáo Đông phương nhằm hỗ trợ các Giáo
**Giáo hội Công giáo Hy Lạp Melchite**, còn được gọi là **Giáo hội Công giáo Byzantium Melchite**, là một giáo hội địa phương nghi lễ tự lập theo truyền thống Kitô giáo Đông phương của
**Giáo hội Công giáo Armenia** là một giáo hội địa phương nghi lễ tự lập theo truyền thống Kitô giáo Đông phương của Giáo hội Công giáo, chấp nhận quyền lãnh đạo tối cao của
**Tin Lành tại Liban** là một nhóm trong Cơ Đốc giáo trong Hồi giáo áp đảo (27% Shia và 27% Sunni) và Cơ Đốc giáo (22% Công giáo Maronite và 8% Chính thống giáo phương
**Giáo hội Maronite** (cũng viết **Maronita**, hay đơn giản là **Maroni**; tên đầy đủ trong tiếng Syriac: __; _al-Kanīsa al-Anṭākiyya al-Suryāniyya al-Māruniyya_; ) là một Giáo hội Công giáo Đông phương hiệp thông với Tòa
phải|nhỏ|Cơ đốc giáo lan truyền từ Tây Á đến Trung Quốc từ thế kỷ 1 đến thế kỷ 14 sau Công nguyên và xa hơn đến Đông Á từ thế kỷ 16 với Châu Âu
**Cuộc tổng tuyển cử** được tổ chức tại Liban ngày 6 tháng 5 năm 2018. Ban đầu, nó được lên kế hoạch tổ chức vào năm 2013; tuy nhiên do các thất bại lặp đi
**Gioan Phaolô II** (hay **Gioan Phaolô Đệ Nhị;** tiếng Latinh: _Ioannes Paulus II_; tên khai sinh: **Karol Józef Wojtyła,** ; 18 tháng 5 năm 1920 – 2 tháng 4 năm 2005) là vị giáo hoàng
**Giáo triều Rôma** () là cơ quan điều hành trung ương, được Giáo hoàng trao quyền quản lý Thành quốc Vatican và phục vụ Giáo hội Công giáo hoàn vũ với Giáo hoàng, người kế
**Liban** (Phiên âm tiếng Việt: **Li-băng**; ; phiên âm tiếng Ả Rập Liban: ; ; ), tên chính thức là **Cộng hòa Liban** ( ; phiên âm tiếng Ả Rập Liban: ; ; tiếng Anh:
Lịch sử của quốc gia Liban. ### Lịch sử Liban từ buổi đầu tới khi độc lập năm 1943 Liban là quê hương của người Phoenicia, một dân tộc đã di cư tới đây bằng
**Tripoli** ( / ALA-LC: _Ṭarābulus_; tiếng Ả Rập Liban: _Ṭrāblos_; / _Tripolis_) là thành phố lớn nhất miền bắc Liban và là thành phố lớn thứ hai nước này, cách thủ đô Beirut 85 km về
**Quan hệ Israel–Liban** không bao giờ tồn tại dưới trao đổi kinh tế và ngoại giao bình thường mặc dù hai nước này là láng giềng, nhưng Liban là quốc gia Ả Rập đầu tiên
**Tổng thống** **Cộng hòa Liban** () là nguyên thủ quốc gia của Liban. Tổng thống do Nghị viện bầu ra. Nhiệm kỳ của tổng thống là sáu năm và tổng thống không được giữ chức
**Cộng hòa Ả Rập Thống nhất** ( __; dịch tiếng Anh: _United Arab Republic_) là liên minh chính trị tồn tại trong thời gian ngắn giữa Cộng hòa Ai Cập (1953-1958) và Cộng hòa Syria
**Nghị viện Liban** ( _Majlis an-Nuwwab_; ) là cơ quan lập pháp cao nhất của nước Cộng hòa Liban. Có 128 nghị sĩ được bầu trong nhiệm kỳ 4 năm theo các khu vực bầu
**Biểu tình Liban 2019–2020**, ở địa phương còn gọi là **Cách mạng tháng 10**, là một loại các cuộc biểu tình dân sự diễn ra tại Liban, xuất phát từ dự định áp thuế xăng,
**Nhà nước Đại Liban** ( __; ) là một nhà nước được thành lập vào tháng 9 năm 1920, tiền thân của nước Liban ngày nay. Nhà nước được tuyên bố nằm trong Ủy trị
Cuộc **xung đột Israel–Liban**, hay còn gọi là **xung đột Nam Liban**, đề cập đến một loạt các cuộc đụng độ quân sự liên quan đến Israel, Leban và Syria, Tổ chức Giải phóng Palestine,
nhỏ|phải|Lưc lượng Hezbollah Một đám khói bốc lên từ doanh trại Mỹ ở sân bay quốc tế Beirut, nơi bị Hezbollah tấn công làm hơn 200 thủy quân lục chiến Mỹ thiệt mạng **Hezbollah** phát
**Quan hệ Liban – Pháp** là mối quan hệ ngoại giao giữa hai nước Cộng hòa Liban và Cộng hòa Pháp. Liban từng là thuộc địa của Pháp, nên Pháp có mối quan hệ thân
**Chính sách thị thực của Liban** liên quan đến những yêu cầu mà công dân nước ngoài muốn đến Liban phải thỏa mẫn để được cho phép đến và ở lại quốc gia này. ##
Dưới đây là danh sách các giáo phái của Kitô giáo xếp theo số lượng tín hữu. Theo sách "Status of Global Mission, 2008" của Trường thần học Gordon-Conwell (có trụ sở tại South Hamilton,
**Ireland** (phiên âm: "Ai-len"; phát âm tiếng Anh: ; ), hay còn được gọi chi tiết là **Cộng hòa Ireland** (, ), là một quốc gia ở tây bắc châu Âu, chiếm khoảng 5/6 diện
thumb|Dòng người ở Rennes, ngày 11 tháng 1. thumb|[[Quảng trường République ở Paris]] thumb|Biểu tình ở Paris, ngày 11 tháng 1. thumb|Biểu tình ở Chambéry, ngày 11 tháng 1. thumb|Cuộc biểu tình ngày 11 tháng
**Công ước về ngăn ngừa và trừng trị tội diệt chủng** hay **Công ước về tội diệt chủng** là một điều ước quốc tế quy định diệt chủng là một tội phạm và ràng buộc
**Công ước quốc tế về bảo vệ tất cả mọi người khỏi bị cưỡng bức mất tích** (**ICPPED**) là một văn kiện nhân quyền quốc tế của Liên Hợp Quốc nhằm mục đích cấm cưỡng
**Syria** ( hoặc ), quốc hiệu là **Cộng hoà Ả Rập Syria** () là một quốc gia ở Tây Á, giáp với Liban và Địa Trung Hải ở phía tây, Thổ Nhĩ Kỳ ở phía
**Mustapha Adib Abdul Wahed** hay **Moustapha**, **Mustafa** (tiếng Ả Rập: **مصطفى أديب عبد الواحد**, sinh ngày 30 tháng 8 năm 1972), là chính trị gia, luật gia, nhà ngoại giao, nghiên cứu, giáo dục người
Bùng phát đại dịch COVID-19 bắt đầu tại châu Á, có nguồn gốc từ Vũ Hán, Hồ Bắc, Trung Quốc, và đã lan rộng ra khắp lục địa. Tính đến ngày 12 tháng 5 năm
Vào chiều ngày 4 tháng 8 năm 2020, hai vụ nổ xảy ra tại bến cảng của thành phố Beirut, thủ đô nước Cộng hòa Liban. Vụ nổ thứ hai rất mạnh đã khiến ít
**Thánh quan thầy** (còn gọi **Thánh bổn mạng** hay **Thánh bảo trợ**; Latinh: _patronus_) là vị Thánh được cho là bảo vệ, hướng dẫn và cầu bầu cho một người, một địa phương, một quốc
**Bernardita Leonido Catalla** (18 tháng 2 năm 1958 – 2 tháng 4 năm 2020) là một nhà ngoại giao người Philippines, với chức vụ cuối cùng là đại sự của Philippine tại Liban. Trước khi
**Chính phủ Vichy**, hoặc **Phát xít Pháp** hay chỉ gọi đơn giản là **Vichy** là thuật ngữ thường dược dùng để miêu tả chính phủ Pháp hợp tác với phe Trục từ tháng 7 năm
thumb|John_Gunther_Dean **John Gunther Dean** (sinh ngày 24 tháng 2 năm 1926 - mất ngày 3 tháng 6 năm 2019) là một nhà ngoại giao xuất sắc của Hoa Kỳ. Từ năm 1974-1988, ông là Đại
thumb| **Ngày quốc khánh Liban** ( _Eid Al-Istiqlal_, lit. "Lễ hội độc lập") () là ngày quốc khánh Liban, kỷ niệm vào ngày 22 tháng 11 để kỷ niệm ngày kết thúc Đế quốc Pháp
**Donald Read Heath** (12 tháng 8 năm 1894 – 15 tháng 10 năm 1981) là thành viên của Sở Ngoại vụ Hoa Kỳ trong hơn bốn thập kỉ trong vai trò là Đại sứ Hoa
**Rima Fakih** () (sinh ngày 22 tháng 9 năm 1985) là Hoa hậu Mỹ 2010. Cô vốn là một diễn viên người Mỹ gốc Lebanon. Cô đại diện cho bang Michigan trong các cuộc thi
**Georges Abi-Saber O.L.M.** (1923 – 2015) là một Giám mục người Liban của Giáo hội Công giáo Maronite, trực thuộc Giáo hội Công giáo Rôma. Ông nguyên là Giám mục chính tòa Giáo phận Saint-Maron
**Nhà nước Hồi giáo Iraq và Levant** (, chuyển tự: **', viết tắt: **Da'ish** hoặc **Daesh**, viết tắt theo tiếng Anh: **ISIL**); còn được biết đến với tên gọi **Nhà nước Hồi giáo Iraq và
**Michael Holbrook Penniman Jr.** (sinh ngày 18 tháng 8 năm 1983), được biết đến với nghệ danh **Mika** ( , cách điệu là **MIKA**), là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ người Anh gốc Liban.
Trụ sở Caritas ở [[Caine Road, Mid-levels, Hong Kong.]] **Caritas Quốc tế** (tiếng Latin: **Caritas Internationalis**) là một hiệp hội của 164 tổ chức quốc tế cứu trợ nhân đạo và phục vụ phát triển
**USS _William M. Wood_ (DD-715/DDR-715)** là một tàu khu trục lớp _Gearing_ được Hải quân Hoa Kỳ chế tạo vào giai đoạn cuối Chiến tranh Thế giới thứ hai. Nó là chiếc tàu chiến thứ
thumb|Nhà thờ Hồi giáo Midnight Sun ở Inuvik được Amier Suliman nhận xét: "Đây là tòa tháp đầu tiên được dựng lên ở Bắc Cực...một số người sẽ nói rằng đó là một biên giới
**Cộng hòa Syria** ( _ _; ) được thành lập vào năm 1930 như một phần của Xứ ủy trị Syria và Liban thuộc Pháp, là sự tiếp nối từ quốc gia Syria. Sau Hiệp
Vào ngày 23 tháng 10 năm 1983, hai quả bom xe tải đã tấn công các tòa nhà ở Beirut, Lebanon, nơi chứa các thành viên phục vụ của Mỹ và Pháp của Lực lượng