✨Thành viên thường trực Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc

Thành viên thường trực Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc

right|thumb|Thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc.|226x226px

Thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc (tiếng Anh còn gọi là: Permanent Five, Big Five, hay P5) là 5 quốc gia theo Hiến chương Liên Hợp Quốc năm 1945 trao một ghế thường trực cho Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc: Trung Quốc (trước đây là Trung Hoa Dân quốc), Pháp, Nga (trước đây là Liên Xô), Vương quốc Anh và Hoa Kỳ. Các quốc gia này đều là đồng minh trong Chiến tranh thế giới thứ hai giành chiến thắng. Tất cả năm quốc gia này đều là quốc gia vũ khí hạt nhân. Tổng cộng có 15 quốc gia thành viên Liên Hợp Quốc phục vụ trong UNSC, phần còn lại được bầu. Bất kỳ 1 trong 5 thành viên thường trực đều có quyền cho phép phủ quyết, cho phép họ ngăn chặn việc thông qua bất kỳ nghị quyết nào của Hội đồng "thực chất", bất kể mức độ hỗ trợ quốc tế của nó.

Các quốc gia

right|upright=1.8|thumb|Các thành viên thường trực ban đầu của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc năm 1945 (màu xanh đậm) với các thuộc địa tương ứng và các tài sản khác được hiển thị (màu xanh nhạt).

Tại sự thành lập của Liên Hợp Quốc năm 1945, 5 thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an là Cộng hòa Pháp, Cộng hòa Trung Quốc, Liên Xô, Vương quốc Anh và Hoa Kỳ. Kể từ đó, đã có hai lần thay đổi ghế, mặc dù không được phản ánh trong Điều 23 của Hiến chương Liên Hợp Quốc vì nó chưa được sửa đổi cho phù hợp:

thumb|upright=1.35|Lãnh đạo của năm quốc gia thành viên thường trực tại hội nghị thượng đỉnh năm 2000. Theo chiều kim đồng hồ từ phía trước bên trái: Chủ tịch Trung Quốc [[Giang Trạch Dân, Tổng thống Hoa Kỳ Bill Clinton, Thủ tướng Anh Tony Blair, Tổng thống Nga Vladimir Putin và Tổng thống Pháp Jacques Chirac.]]

  • Ghế của Trung Quốc ban đầu được nắm giữ bởi chính quyền Trung Hoa Dân quốc. Tuy nhiên, chính thể này đã thua trong nội chiến Trung Quốc và rút về đảo Đài Loan vào năm 1949. Đảng Cộng sản đã giành quyền kiểm soát Trung Quốc đại lục và thành lập Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Năm 1971, Nghị quyết 2758 của Đại Hội đồng Liên Hợp Quốc đã công nhận Chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là đại diện hợp pháp của Trung Quốc tại Liên Hợp Quốc, và trao cho vị trí trong Hội đồng Bảo an đã được tổ chức bởi Trung Hoa Dân Quốc, đã bị trục xuất khỏi Liên Hợp Quốc hoàn toàn. Cả hai chính phủ vẫn chính thức yêu sách lãnh thổ của nhau. Tuy nhiên, đến năm 2022 chỉ còn 11 quốc gia tiếp tục chính thức công nhận chủ quyền của Trung Hoa Dân quốc.
  • Sau khi Liên Xô tan rã năm 1991, Nga được công nhận là quốc gia kế thừa pháp lý của Liên Xô và duy trì vị trí sau này trong Hội đồng Bảo an.
  • Pháp đã cải tổ chính phủ lâm thời của mình thành Đệ Tứ Cộng hòa Pháp vào năm 1946 và sau đó thành Đệ Ngũ Cộng hòa Pháp vào năm 1958, cả dưới sự lãnh đạo của Charles de Gaulle. Pháp duy trì vị trí của mình vì không có thay đổi về vị thế hoặc sự công nhận quốc tế, mặc dù nhiều thực thể hải ngoại cuối cùng đã trở nên độc lập.

Năm thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an là những cường quốc chiến thắng trong Thế chiến II và đã duy trì lực lượng quân sự mạnh nhất thế giới kể từ đó. Họ hàng năm đứng đầu danh sách các quốc gia có chi phí quân sự cao nhất; vào năm 2011, họ đã chi hơn đô la Mỹ 1 nghìn tỷ kết hợp cho quốc phòng, chiếm hơn 60% chi phí quân sự toàn cầu (riêng Hoa Kỳ chiếm hơn 40%). Họ cũng là năm trong số sáu nhà xuất khẩu vũ khí lớn nhất thế giới, cùng với Đức và là quốc gia duy nhất được chính thức công nhận là "quốc gia vũ khí hạt nhân" theo Hiệp ước về không phổ biến vũ khí hạt nhân NPT), mặc dù có những quốc gia khác được biết đến hoặc được cho là sở hữu vũ khí hạt nhân.

Quyền phủ quyết

"Quyền phủ quyết" đề cập đến quyền phủ quyết chỉ do các thành viên thường trực sử dụng, cho phép họ ngăn chặn việc thông qua bất kỳ nghị quyết nào của Hội đồng "thực chất", bất kể mức độ hỗ trợ quốc tế cho dự thảo. Quyền phủ quyết không áp dụng đối với phiếu bầu theo thủ tục, điều có ý nghĩa trong đó là tư cách thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an có thể bỏ phiếu chống lại nghị quyết "thủ tục", mà không nhất thiết phải chặn Hội đồng thông qua.

Quyền phủ quyết được thực hiện khi bất kỳ thành viên thường trực nào, người được gọi là "P5" đã phát biểu một cuộc bỏ phiếu "tiêu cực" đối với nghị quyết dự thảo "thực chất". Bỏ phiếu trắng hoặc vắng mặt trong cuộc bỏ phiếu của một thành viên thường trực không không ngăn cản dự thảo nghị quyết được thông qua.

Mở rộng

thumb|[[Nhóm G4|Các quốc gia G4 hỗ trợ lẫn nhau trong việc mở rộng ghế thành viên thường trực Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc|216x216px]]

Đã có những đề xuất gia tăng số thành viên thường trực Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc. Các ứng cử viên thường được đề cập là Brasil, Đức, Ấn Độ và Nhật Bản. Họ bao gồm nhóm 4 quốc gia được gọi là nhóm G4, các quốc gia cùng hỗ trợ lẫn nhau trong quá trình đề xuất có thêm ghế thành viên thường trực Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc.

Loại cải cách này đã gặp phải sự phản đối của nhóm Liên Minh Đồng Lòng, được tạo ra chủ yếu bởi các quốc gia là đối thủ trong khu vực và đối thủ cạnh tranh kinh tế của G4, hoặc các vấn đề Tội Ác Chiến Tranh trong quá khứ của các nước này với nhóm G4. Nhóm được lãnh đạo bởi Ý và Tây Ban Nha (phản đối Đức), Mexico, Colombia và Argentina (phản đối Brasil), Pakistan (phản đối Ấn Độ) Trung Quốc và Hàn Quốc (phản Nhật Bản), ngoài ra có sự tham gia của Thổ Nhĩ Kỳ, Indonesia và các quốc gia khác. Từ năm 1992, Ý và các thành viên hội đồng khác thay vào đó đã đề xuất các ghế bán cố định hoặc mở rộng số lượng ghế tạm thời.

Hầu hết các ứng cử viên hàng đầu cho tư cách thành viên thường trực thường được bầu vào Hội đồng Bảo an bởi các nhóm tương ứng của họ. Nhật Bản đã được bầu trong 11 nhiệm kỳ 2 năm, Brazil cho 10 nhiệm kỳ và Đức trong 3 nhiệm kỳ. Ấn Độ đã được bầu vào hội đồng tổng cộng 7 lần, với giá thầu thành công gần đây nhất là vào năm 2010 sau khoảng cách gần 20 năm kể từ năm 1991.

Vào năm 2013, các thành viên P5 và G4 của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc chiếm 8 trong số mười ngân sách quốc phòng lớn nhất thế giới, theo Viện Nghiên cứu Hòa bình Quốc tế Stockholm (SIPRI)

Hoa Kỳ có thể đề xuất thành lập hai ghế thường trực trong Hội đồng Bảo an cho các nước châu Phi, trong trường hợp Hội đồng Bảo an mở rộng.

👁️ 2 | 🔗 | 💖 | ✨ | 🌍 | ⌚
right|thumb|Thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc.|226x226px **Thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc** (tiếng Anh còn gọi là: **Permanent Five**, **Big Five**, hay **P5**)
**Nghị quyết 1874 của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc** được Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc nhất trí thông qua vào ngày 12 tháng 6 năm 2009. Nghị quyết này, thể theo
**Bầu cử Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc năm 2020** sẽ được tổ chức vào giữa năm 2020 trong phiên họp thứ 74 của Đại hội đồng Liên Hợp Quốc, được tổ chức tại
thumb|right|Phòng của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc **Quyền phủ quyết của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc** đề cập đến quyền lực của năm thành viên thường trực của Hội đồng Bảo
[[Tập tin:Map of UN security council members.svg|nhỏ|phải|Bản đồ cho biết số lần các quốc gia được bầu làm thành viên Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc. ]] Bên cạnh các thành viên _thường trực_
**Nghị quyết 2623 của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc** kêu gọi phiên họp đặc biệt khẩn cấp lần thứ 11 của Đại hội đồng Liên hợp quốc về chủ đề Nga xâm lược
**Bầu cử Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc năm 2006** được tổ chức vào ngày 16/10 – 7/11/2006 trong phiên họp thứ 61 của Đại hội đồng Liên Hợp Quốc, được tổ chức tại
Cuộc **bầu cử Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc, 2009** được tổ chức ngày 15 tháng 10 năm 2009 cùng lúc với kỳ họp thứ 64 của Đại hội đồng Liên Hợp Quốc, tổ
**Nghị quyết 1973 của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc** là một nghị quyết của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc thông qua đối với chính quyền Libya. Nghị quyết này đã được
**Bầu cử Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc năm 2018** được tổ chức vào ngày 8 tháng 6 năm 2018 trong phiên họp thứ 72 của Đại hội đồng Liên Hợp Quốc, được tổ
**Bầu cử Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc năm 2019** sẽ được tổ chức vào ngày 7 tháng 6 năm 2019 trong phiên họp thứ 73 của Đại hội đồng Liên Hợp Quốc, được
**Nghị quyết 82** được Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc (HĐBA) thông qua vào ngày 25 tháng 6 năm 1950. Nghị quyết này lên án "cuộc tấn công vũ trang vào Hàn Quốc của
**Nghị quyết của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc** là một nghị quyết của Liên Hợp Quốc được thông qua bởi mười lăm thành viên của Hội đồng Bảo an (UNSC); cơ quan trực
**Nghị quyết 1701 của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc** là một nghị quyết nhằm giải quyết cuộc xung đột Israel-Liban năm 2006. Nghị quyết này đã được Hội đồng Bảo an nhất trí
**Nghị quyết 1 của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc**, được thông qua mà không cần biểu quyết vào ngày 25 tháng 1 năm 1946, kêu gọi Ủy ban Tham mưu Quân sự họp
**Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc** (**HĐBA**) là một trong năm cơ quan chính của Liên Hợp Quốc, có quyền đề nghị Đại Hội đồng kết nạp nước mới vào Liên Hợp Quốc, phê
**Hiến chương Liên Hợp Quốc** là hiến pháp của Liên Hợp Quốc, được ký kết trong Hội nghị Liên Hợp Quốc về Tổ chức Quốc tế (_United Nations Conference on International Organization_) tại San Francisco,
thumb|[[Bản đồ các quốc gia thành viên của Liên Hợp Quốc hiện tại theo năm gia nhập. |thế=]] Tính đến tháng 4/2015, có 193 **quốc gia là thành viên Liên Hợp Quốc (UN)**, các quốc
**Tòa án Hình sự Quốc tế** là một tổ chức, tòa án quốc tế có trụ sở tại Den Haag, Hà Lan và là tòa án quốc tế thường trực đầu tiên và duy nhất
**Tổng thư ký Liên Hợp Quốc** là viên chức cấp cao nhất của Liên Hợp Quốc và là người đứng đầu Ban Thư ký, một trong sáu cơ quan chính của Liên Hợp Quốc. Vai
**Nghị quyết của Liên Hợp Quốc** (**Nghị quyết LHQ**) là một văn bản chính thức được một cơ quan của Liên Hợp Quốc (LHQ) thông qua. Mặc dù bất kỳ cơ quan nào của Liên
Ngoài 193 quốc gia thành viên, **Đại Hội đồng Liên Hợp Quốc** có thể cấp quy chế **quan sát viên** cho tổ chức quốc tế, thực thể hoặc nhà nước phi thành viên, thực thể
**Lựa chọn Tổng thư ký Liên Hợp Quốc** là quá trình lựa chọn Tổng thư ký Liên Hợp Quốc tiếp theo. Để được chọn làm Tổng thư ký, một ứng cử viên phải nhận được
**Nghị quyết 2758 của Đại hội đồng Liên Hợp Quốc** được thông qua vào ngày 25 tháng 10 năm 1971, về "_vấn đề khôi phục quyền lợi hợp pháp của nước Cộng hòa Nhân dân
**Chủ tịch Đại hội đồng Liên Hợp Quốc** là chức vụ do các nhóm khu vực đề cử luân phiên do Đại hội đồng Liên Hợp Quốc bầu theo một khóa họp. Chủ tịch là
**Liên Xô tẩy chay Liên Hợp Quốc** từ ngày 13 tháng 1 đến ngày 1 tháng 8 năm 1950. Cuộc tẩy chay bắt nguồn từ tranh chấp về quyền đại diện của Trung Quốc tại
**Gìn giữ hòa bình** được Liên Hợp Quốc xác định là "_một cách giúp đỡ những nước bị tàn phá do xung đột để tạo ra các điều kiện cho hoà bình_". Những quân nhân
nhỏ|351x351px|**Quyền LGBT ở Liên Hợp Quốc** Các cuộc thảo luận về **quyền LGBT ở Liên hợp quốc** bao gồm các nghị quyết và tuyên bố chung tại Đại hội đồng Liên hợp quốc và Hội
**Nghị quyết của Đại hội đồng Liên Hợp Quốc** là quyết định do Đại hội đồng Liên Hợp Quốc biểu quyết không có giá trị pháp lý ràng buộc theo công pháp quốc tế trái
**Đại Hội đồng Liên Hợp Quốc** là một trong sáu cơ quan chính của hệ thống Liên Hợp Quốc, là cơ quan đại biểu, thảo luận và xây dựng chính sách của Liên Hợp Quốc.
**Hội nghị Đại dương Liên Hợp Quốc** năm 2017 là một hội nghị của Liên Hợp Quốc đã diễn ra từ ngày 5-9 tháng 6 năm 2017 nhằm huy động các hành động bảo tồn
Ngôn ngữ chính thức của Liên Hợp Quốc gồm sáu ngôn ngữ được sử dụng tại các cuộc họp của Liên Hợp Quốc và tất cả các văn bản chính thức của Liên Hợp Quốc.
**Trung Hoa Dân quốc** () là đảo quốc và quốc gia có chủ quyền thuộc khu vực Đông Á. Ngày nay, do ảnh hưởng từ vị thế lãnh thổ cùng nhiều yếu tố chính trị
**Hội đồng Nghị viện Liên Hợp Quốc** (tiếng Anh: **United Nations Parliamentary Assembly** - **UNPA**) là một cơ quan được đề xuất để bổ sung cho Hệ thống Liên Hợp Quốc cho phép sự tham
**Bhutan** (phiên âm tiếng Việt: Bu-tan; tiếng Dzongkha: **'), quốc hiệu là **Vương quốc Bhutan** ( **'), là một quốc gia nội lục tại miền đông Dãy Himalaya thuộc Nam Á. Bhutan giáp Trung Quốc
**Ủy ban Nhân quyền** hay **Ủy ban Nhân quyền Liên Hợp Quốc** (tiếng Anh: _Human Rights Committee_) là một cơ quan trực thuộc Liên Hợp Quốc gồm 18 chuyên gia độc lập có nhiệm vụ
[[Tập tin:Great Powers.svg|Bản đồ các Đại cường quốc trên thế giới: ]] **Đại cường quốc** (tiếng Anh: great power) (tiếng Pháp: le grand pouvoir) là một cấp độ trong hệ thống phân loại và xếp
**_Tính hợp pháp của việc đe dọa hoặc sử dụng vũ khí hạt nhân_** [http://www.worldlii.org/int/cases/ICJ/1996/3.html [1996] ICJ 3] là một vấn đề pháp luật quốc tế bước ngoặc. Tòa án Quốc tế có kết luận
**Chương trình Môi trường Liên Hợp Quốc** (**_United Nations Environment Programme _** — **UNEP**) là một cơ quan của LHQ điều phối các hoạt động môi trường của Liên Hợp Quốc, hỗ trợ các nước
**Kế hoạch hành động toàn diện chung** (tiếng Anh: **Joint Comprehensive Plan of Action**, viết tắt tiếng Anh: **JCPOA**; (, **_BARJAM_**)), thường được gọi là **Thỏa thuận hạt nhân Iran** hoặc **Thỏa thuận Iran**, là
thumb|[[Catherine Ashton, P5+1 và Bộ trưởng ngoại giao Iran tại Thỏa thuận tạm thời Genève về chương trình hạt nhân của Iran.]] thumb|Bộ trưởng Ngoại giao Trung Quốc, [[Pháp, Đức, Liên minh châu Âu, Iran,
Một chiếc máy bay ném bom [[B-2 Spirit|B-2 của Hoa Kỳ đang bay. Những kỹ thuật quân sự tiên tiến như loại máy bay này cho phép quốc gia sở hữu thể hiện sức mạnh
Cờ biểu trưng của Liên Hợp Quốc thumb Tổ chức **Liên Hợp Quốc** (tiếng Anh**: United Nations**) được hình thành bởi 5 cơ quan chính (trước kia là 6 vì gồm cả Hội đồng Quản
nhỏ|250x250px|Trụ sở Bộ Tư lệnh Liên Hợp Quốc và Bộ chỉ huy lực lượng phối hợp Mỹ- Hàn năm 2009. nhỏ|Thành viên của Đại đội Vệ binh Danh dự Bộ tư lệnh Liên Hợp Quốc
Thông cáo báo chí của Liên Hợp Quốc ngày [[3 tháng 7|3/7/2006 (bằng tiếng Anh)]] **Quốc gia thành viên Liên Hợp Quốc** bao gồm 193 quốc gia có chủ quyền là thành viên của Liên
**Công ước Viên về Luật Điều ước quốc tế** (tiếng Anh: **Vienna Convention on the Law of Treaties**, viết tắt: **VCLT**) là một thỏa thuận quốc tế quy định các điều ước quốc tế giữa
**Ủy ban điều tra của Liên Hợp Quốc** là một ủy ban của tổ chức Liên Hợp Quốc có nhiệm vụ tiến hành để khám phá sự thật hầu duy trì hòa bình và an
thế=Nguyễn Phú Trọng năm 2023.|nhỏ|199x199px|Nguyễn Phú Trọng năm 2023. Sau khi nhậm chức Chủ tịch Quốc hội Việt Nam vào ngày 26 tháng 6 năm 2006, **Nguyễn Phú Trọng** trở thành một trong Tứ trụ
**Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland**, còn được biết đến với tên gọi **Vương quốc Liên hiệp Đại Anh và Bắc Ireland** hoặc **Liên hiệp Vương quốc Anh và Bắc Ireland** (), hay
**Liên Xô** hay **Liên bang Xô viết**, tên chính thức là **Liên bang Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Xô viết**, là một cựu quốc gia nằm ở phía bắc lục địa Á-Âu, tồn tại