Hiệp ước hòa bình Ai Cập-Israel là một hiệp ước hòa bình giữa Ai Cập và Israel được ký kết tại Washington, D.C., Hoa Kỳ vào ngày 26 tháng 3 năm 1979 sau Hiệp định Trại David năm 1978. Tổng thống Ai Cập Anwar Al-Sadad và Thủ tướng Israel Menachem Begin ký hiệp ước với sự chứng kiến của Tổng thống Hoa Kỳ Jimmy Carter. Sau khi ký hiệp ước hòa bình, Ai Cập trở thành quốc gia Ả Rập đầu tiên công nhận Israel.
Thực hiện
liên_kết=https://en.wikipedia.org/wiki/File:Camp_David,_Menachem_Begin,_Anwar_Sadat,_1978.jpg|phải|nhỏ|[[Menachem Begin, Jimmy Carter và Anwar Al-Sadad tại Trại David, năm 1978.]]
Bình thường hóa quan hệ
Ai Cập và Israel bình thường hóa quan hệ ngoại giao vào tháng 1 năm 1980 và trao đổi đại sứ vào tháng 2 năm 1980. Quốc hội Ai Cập bãi bỏ lệnh tẩy chay Israel và hai nước tiến hành một số hoạt động thương mại. Tháng 3 năm 1980, các đường bay giữa Ai Cập và Israel bắt đầu được khai thác và Ai Cập bắt đầu cung cấp dầu thô cho Israel.
Phi quân sự hóa Bán đảo Sinai
Ngày 23 tháng 5 năm 1981, Tổng Thư ký Liên Hợp Quốc Kurt Waldheim tuyên bố rằng Liên Hợp Quốc không thể cung cấp lực lượng gìn giữ hòa bình tại Bán đảo Sinai vì sẽ bị Liên Xô phủ quyết. Ai Cập, Israel và Hoa Kỳ tiến hành đàm phán để thành lập một tổ chức gìn giữ hòa bình bên ngoài khuôn khổ Liên Hợp Quốc. Ngày 3 tháng 8 năm 1981, Lực lượng Quan sát viên Đa quốc gia được thành lập, có nhiệm vụ đảm bảo tuân thủ hiệp ước của Ai Cập và Israel.
Cơ chế hoạt động đã thỏa thuận
Hiệp ước hòa bình thiết lập Cơ chế hoạt động đã thỏa thuận nhằm cho phép Ai Cập và Israel cùng quyết định việc triển khai quân đội Ai Cập tại Bán đảo Sinai mà không phải sửa đổi hiệp ước. Israel cho phép Ai Cập triển khai quân tới miền trung và miền đông Bán đảo Sinai để trấn áp các nhóm jihad. Việc điều động quân được phối hợp thông qua Lực lượng Quan sát viên Đa quốc gia.
Trong Cách mạng Ai Cập 2011, Israel lần đầu tiên cho phép Ai Cập bổ sung quân vào Bán đảo Sinai kể từ khi hiệp ước hòa bình được ký kết. Ai Cập điều động hai tiểu đoàn gồm khoảng 800 binh lính vào thành phố Sharm el-Sheikh ở mũi phía nam Bán đảo Sinai.
Tháng 8 năm 2012, Israel cho phép Ai Cập triển khai thêm lực lượng, bao gồm cả trực thăng tấn công, ở phía bắc Bán đảo Sinai để trấn áp các phần tử khủng bố đã thực hiện một cuộc tấn công vào lực lượng biên phòng Ai Cập khiến 16 người thiệt mạng. Tuy nhiên, Ai Cập di chuyển thêm vũ khí hạng nặng vào khu phi quân sự mà không phối hợp với Israel, mặc dù Ai Cập cho rằng việc triển khai vũ khí phù hợp với các thỏa thuận đã đạt được với Israel vào năm 2011.
Tháng 7 năm 2013, Israel cho phép Ai Cập triển khai thêm quân ở Bán đảo Sinai sau khi tình hình bạo lực gia tăng tại khu vực.
Tự do hàng hải
Chính phủ Ai Cập đóng Kênh đào Suez hai lần từ năm 1956 đến năm 1957 và từ năm 1967 đến năm 1975, gây ra hậu quả kinh tế nghiêm trọng cho thương mại địa phương và toàn cầu, nên hiệp ước hòa bình cũng nhằm mục đích phòng ngừa khủng hoảng liên quan đến Kênh đào Suez trong tương lai. Theo hiệp ước, tàu thuyền Israel và tàu thuyền đến hoặc đi từ Israel được tự do đi lại qua Kênh đào Suez, Vịnh Suez và Địa Trung Hải trên cơ sở Công ước Constantinople. Ai Cập và Israel công nhận Eo biển Tiran và Vịnh Aqaba là tuyến đường thủy quốc tế và cam kết không hạn chế quyền tự do hàng hải, hàng không của bất kỳ quốc gia nào. Liên Hợp Quốc triển khai lực lượng gìn giữ hòa bình quốc tế tới Kênh đào Suez, sau đó được Lực lượng Quan sát viên Đa quốc gia thay thế cho đến hiện tại.
Kết cục
Phản ứng trong thế giới Ả Rập
Hiệp ước hòa bình bị thế giới Ả Rập lên án là một sự phản bội. Yasser Arafat, lãnh đạo Tổ chức Giải phóng Palestine, tuyên bố rằng "nền hòa bình giả tạo" giữa Ai Cập và Israel sẽ không bền lâu. Nhằm khôi phục uy tín trong thế giới Hồi giáo, Ai Cập viện dẫn kinh thánh Hồi giáo để biện minh cho hiệp ước hòa bình, đồng thời bác bỏ nỗ lực chống hòa bình của các tổ chức Hồi giáo chủ nghĩa ở Trung Đông - Bắc Phi. Liên đoàn Ả Rập đình chỉ tư cách thành viên của Ai Cập từ năm 1979 đến năm 1989 và Sadat bị các thành viên Tổ chức Jihad Hồi giáo Ai Cập ám sát vào ngày 6 tháng 10 năm 1981. Tổng thống Syria Hafez al-Assad cắt đứt quan hệ ngoại giao với Ai Cập và mãi đến năm 1998 quan hệ ngoại giao giữa hai nước mới được tái lập.
Tác động tại Ai Cập
Kể từ khi hiệp ước hòa bình có hiệu lực, Ai Cập trở thành đối tác chiến lược quan trọng của Israel. Cựu bộ trưởng Bộ Quốc phòng Israel Binyamin Ben-Eliezer tuyên bố rằng quan hệ hợp tác giữa Ai Cập và Israel "vượt ra ngoài phạm vi chiến lược". Tuy nhiên, nền hòa bình giữa Ai Cập và Israel thường được mô tả là hòa bình lạnh Xung đột Ả Rập – Israel là trở ngại cải thiện mối quan hệ giữa hai nước.
Theo thỏa thuận, Hoa Kỳ bắt đầu viện trợ kinh tế và quân sự cho Ai Cập và hậu thuẫn về chính trị cho chính phủ Ai Cập. Từ năm 1979, Hoa Kỳ viện trợ quân sự cho Ai Cập hơn 1,3 tỷ đô la Mỹ mỗi năm.
Sau Cách mạng Ai Cập 2011, Israel lo sợ rằng chính phủ mới sẽ không duy trì hiệp ước hòa bình, mặc dù Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu tuyên bố rằng ông mong đợi chính phủ Ai Cập mới sẽ duy trì hiệp ước hòa bình với Israel. Ngày 12 tháng 2 năm 2011, Quân đội Ai Cập tuyên bố rằng Ai Cập sẽ tiếp tục tuân thủ tất cả các điều ước quốc tế và khu vực của mình. Tuy nhiên, Ayman Nour, một nhân vật đối lập có ảnh hưởng của Ai Cập, đề nghị "đánh giá lại" hiệp ước hòa bình. Ngày 15 tháng 9 năm 2011, Thủ tướng Ai Cập Essam Sharaf nói rằng hiệp ước hòa bình với Israel "không phải là điều thiêng liêng". Rashad al-Bayumi, phó chủ tịch Anh em Hồi giáo, cho biết sẽ không công nhận Israel và có thể trưng cầu ý dân về hiệp ước hòa bình vì họ có quyền xem xét lại hiệp ước hòa bình và người dân Ai Cập "vẫn chưa có cơ hội phát biểu nguyện vọng của mình". Đại diện của Anh em Hồi giáo trước đó nói với các nhà ngoại giao Hoa Kỳ rằng họ không có ý định hủy bỏ hiệp ước hòa bình.
Ngày 31 tháng 7 năm 2014, Tổng thống Ai Cập Abdel Fattah el-Sisi cam kết duy trì hiệp ước hòa bình với Israel.
👁️
2 | 🔗 | 💖 | ✨ | 🌍 | ⌚
**Hiệp ước hòa bình Ai Cập-Israel** là một hiệp ước hòa bình giữa Ai Cập và Israel được ký kết tại Washington, D.C., Hoa Kỳ vào ngày 26 tháng 3 năm 1979 sau Hiệp định
**Hiệp định hòa bình Oslo** là một hiệp định giữa Israel và Tổ chức Giải phóng Palestine. Oslo I, ký kết tại Washington, DC, năm 1993 và Hiệp định Oslo II, ký tại Taba, Ai
**Ai Cập** ( , , ), tên chính thức là nước **Cộng hòa Ả Rập Ai Cập**, là một quốc gia liên lục địa có phần lớn lãnh thổ nằm tại Bắc Phi, cùng với
thumb|Vị trí của Israel (xanh lam) và UAE (đỏ) ở Trung Đông **Hiệp định hòa bình giữa Israel và Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất** hay **Hiệp ước Abraham** là thỏa thuận giữa
**Cuộc xung đột Israel–Palestine** (; ) là cuộc xung đột đang tiếp diễn giữa Israel và Palestine, đã bắt đầu từ giữa thế kỷ 20. Rất nhiều nỗ lực đã được thực hiện để giải
**Cách mạng Ai Cập năm 1952** (), còn được gọi là **Cách mạng 23 tháng 7**, đánh dấu một giai đoạn biến đổi quan trọng ở Ai Cập, cả về chính trị và kinh tế
**Lực lượng Phòng vệ Israel** ( - IDF; ) là lực lượng quân sự của Israel, gồm Lục quân, Không quân và Hải quân. Đây là cánh vũ trang của các lực lượng an ninh
thumb|[[Tượng Nhân sư lớn và Quần thể kim tự tháp Giza là những biểu tượng nổi bật nhất của nền văn minh Ai Cập cổ đại]] **Ai Cập cổ đại** là một nền văn minh
Bài **Lịch sử Israel** này viết về lịch sử quốc gia Israel hiện đại, từ khi được tuyên bố thành lập năm 1948 cho tới tới hiện tại. Nền độc lập của Nhà nước Israel
nhỏ|Vụ thử bom nguyên tử 14 kiloton tại [[Nevada, Hoa Kỳ.]] **Hiệp ước không phổ biến vũ khí hạt nhân** là một hiệp ước quốc tế nhằm mục đích hạn chế việc sở hữu các
**Anwar Al-Sadad** (Tiếng Ả Rập: محمد أنور السادات **Muḥammad Anwar as-Sādāt**; sinh ngày 25 tháng 12 năm 1918, mất ngày 6 tháng 10 năm 1981) là Tổng thống thứ 3 trong lịch sử
**Đường hầm buôn lậu dải Gaza** là những đường đi được đào dưới Philadelphi Corridor, một dải đất hẹp, dài 14 km (8.699 miles), nằm dọc theo biên giới giữa dải Gaza và Ai Cập. Sau
**Xung đột Ả Rập – Israel** (, ) là những hành vi thù địch và căng thẳng chính trị đã kéo dài khoảng một thế kỷ. Nó liên quan tới sự thành lập Nhà nước
**Jordan**, quốc hiệu là **Vương quốc Hashemite Jordan**, là một quốc gia Ả Rập tại Tây Á trải dài từ phần phía nam của sa mạc Syria tới vịnh Aqaba, giáp Syria ở phía bắc,
**Kinh tế Israel** là một nền kinh tế thị trường tư bản chủ nghĩa phát triển với mức độ công nghiệp hóa, kỹ nghệ cùng hàm lượng tri thức cao, đây là quốc gia có
**** (, , , 16 tháng 8 năm 1913 - 09 tháng 3 năm 1992) là một chính trị gia, người sáng lập của Likud và Thủ tướng thứ sáu của Nhà nước Israel. Trước
thumb|upright=1.35|Các quốc gia tô màu xanh dương có quan hệ ngoại giao với Israel nhỏ| [[Bộ Ngoại giao Israel ở Jerusalem. ]] Israel có quan hệ ngoại giao với 165 trong số 193 quốc gia
**Israel** ( , ), tên gọi chính thức là **Nhà nước Israel** ( ; ), là một quốc gia tại Trung Đông, nằm trên bờ đông nam của Địa Trung Hải và bờ bắc của
**Cuộc chiến Yom Kippur**, **Chiến tranh Ramadan** hay **Cuộc chiến tháng 10** (; chuyển tự: _Milkhemet Yom HaKipurim_ or מלחמת יום כיפור, _Milkhemet Yom Kipur_; ; chuyển tự: _harb 'uktubar_ hoặc حرب تشرين, _ħarb Tishrin_),
**James Earl "Jimmy" Carter, Jr** (1 tháng 10 năm 1924 – 29 tháng 12 năm 2024) là một chính khách, Tổng thống thứ 39 của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ (1977–1981), ông được trao tặng
**Muhammad Hosni Mubarak** (tiếng Ả Rập: محمد حسنى سيد مبارك), tên đầy đủ: **Muhammad Hosni Sayyid Mubarak**, thường được gọi là **Hosni Mubarak** (ngày 4 tháng 5 năm 1928 - ngày 25 tháng 2 năm
thumb **Yitzhak Rabin** (; , ; 1 tháng 3 năm 1922 – 4 tháng 11 năm 1995) là một chính trị gia và tướng lĩnh Israel. Ông là Thủ tướng thứ năm của Israel, giữ chức
phải|frame|Bản đồ Israel Bản đồ Israel trái|Ảnh chụp từ vệ tinh Israel tháng 1 năm 2003 **Israel** nằm ở rìa phía đông của Biển Địa Trung Hải. Nó có biên giới phía bắc giáp với
thế=Membership of the Convention on the Elimination of All Forms of Racial Discrimination|phải|nhỏ|400x400px| Tư cách thành viên của Công ước về xóa bỏ mọi hình thức phân biệt chủng tộc: **Công ước quốc tế về
**Quan hệ Israel–Liban** không bao giờ tồn tại dưới trao đổi kinh tế và ngoại giao bình thường mặc dù hai nước này là láng giềng, nhưng Liban là quốc gia Ả Rập đầu tiên
thumb|[[Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump (trái) và Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình (phải) gặp nhau tại Hamburg, Đức tháng 7 năm 2017.]] thumb|Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Trung Quốcthumb|Đại sứ quán
**Cộng hòa** (chữ Hán: 共和) dựa trên cụm từ tiếng Latinh _res publica_ ('công vụ'), là một quốc gia mà quyền lực chính trị nằm trong tay của nhân dân thông qua những người đại
**Nghị quyết 242 của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc** (S/RES/242) được nhất trí thông qua bởi Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc vào ngày 22 tháng 11 năm 1967, sau cuộc chiến
**Cộng hòa Ả Rập Yemen**, (tiếng Ả Rập: الجمهوريّة العربية اليمنية [_al-Jamhūrīyah al-`Arabīyah al-Yamanīyah_]) còn được biết đến với cái tên **Bắc Yemen** hay **Yemen Sana'a**, là một quốc gia tồn tại từ năm 1962
**Gamal Abdel Nasser Hussein** (ngày 15 tháng 1 năm 1918 – ngày 28 tháng 9 năm 1970) là chính khách người Ai Cập, tổng thống Ai Cập từ năm 1954 tới khi qua đời vào
**Chiến tranh Ả Rập – Israel năm 1948**, được người Do Thái gọi là **Chiến tranh giành độc lập** và **Chiến tranh giải phóng**, còn người Palestine gọi là **al Nakba** (tiếng Ả Rập: النكبة,
**Liên đoàn Ả Rập** ( **'), tên chính thức là **Liên đoàn các Quốc gia Ả Rập** ( **'), là một tổ chức khu vực của các quốc gia Ả Rập nằm tại và xung
**Syria** ( hoặc ), quốc hiệu là **Cộng hoà Ả Rập Syria** () là một quốc gia ở Tây Á, giáp với Liban và Địa Trung Hải ở phía tây, Thổ Nhĩ Kỳ ở phía
**Đồng tính luyến ái** là sự hấp dẫn lãng mạn, sự hấp dẫn tình dục hoặc hành vi tình dục giữa những người cùng giới tính hoặc giới tính xã hội. Là một xu hướng
**Yemen** (; ), quốc hiệu là **Cộng hòa Yemen** () là một quốc gia nằm ở Tây Á, tọa lạc ở phía nam bán đảo Ả Rập. Yemen là quốc gia lớn thứ hai trên
**Chiến tranh sáu ngày** (tiếng Ả Rập: حرب الأيام الستة, _ħarb al‑ayyam as‑sitta_; tiếng Hebrew: מלחמת ששת הימים, _Milhemet Sheshet Ha‑Yamim_), cũng gọi là **Chiến tranh Ả Rập-Israel**, **Chiến tranh Ả Rập-Israel thứ ba**, **an‑Naksah
Bản đồ Bờ Tây. **Bờ Tây** (Tây Ngạn, West Bank) là một vùng lãnh thổ nằm kín trong lục địa tại Trung Đông, là một lãnh thổ đất liền gần bờ biển Địa Trung Hải
**Henry Alfred Kissinger** (; ; tên khai sinh là **Heinz Alfred Kissinger**, 27 tháng 5 năm 192329 tháng 11 năm 2023) là một nhà chính trị gia người Mỹ. Là người tị nạn Do Thái
nhỏ| K Street NW tại đường 19 ở [[Washington, D.C.|Washington DC, địa điểm của nhiều "nhà vận động hành lang đường K" và các tòa văn phòng của nhiều công ty luật. ]] **Vận động
**Eilat** ( ) là một thành phố ở Quận Nam của Israel với dân số . Thành phố sở hữu một bến cảng và khu nghỉ mát tấp nập người qua lại ở rìa bắc
**Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên Hợp Quốc**, viết tắt **UNESCO** là một trong những tổ chức chuyên môn lớn của Liên Hợp Quốc, được thành lập vào năm 1945
**Các cuộc biểu tình về cải cách tư pháp Israel năm 2023** là một loạt các cuộc biểu tình trên đường phố ở Israel bắt đầu vào đầu năm 2023. Các cuộc biểu tình đều
**Ezer Weizman** (sinh ngày 15 tháng 6 năm 1924 - mất ngày 24 tháng 4 năm 2005) là Tổng thống thứ bảy của Israel, lần đầu tiên được bầu vào năm 1993 và tái đắc
**Cộng hòa Liên bang Xã hội chủ nghĩa Nam Tư**, gọi tắt là **CHLBXHCN Nam Tư** là nhà nước Nam Tư được thành lập sau Chiến tranh thế giới lần thứ hai và tồn tại
**Sân bay quốc tế Ovda** (, _Namal HaTe'ufa Ovda_, cũng chuyển tự là **Uvda**) , là sân bay quốc tế thứ hai của Israel, nằm ở phía nam quốc gia này, cách thành phố Eliat
**Nam Sudan** (tiếng Anh: South Sudan), quốc hiệu là **Cộng hòa Nam Sudan**, là quốc gia nội lục ở Đông Phi, nằm trên phần phía nam của Sudan trước đây. Thủ đô là thành phố
**Konrad Hermann Josef Adenauer** (5 tháng 1 năm 1876 - 19 tháng 4 năm 1967) là một chính trị gia người Đức. Dù có cuộc đời chính trị kéo dài 60 năm, bắt đầu từ
Israel và Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất đã thông báo vào tháng 8 năm 2020 rằng họ đang thiết lập quan hệ ngoại giao đầy đủ trong một thỏa thuận do Hoa
**_Cộng hòa Nicaragua kiện Hợp chúng quốc Hoa Kỳ_** (1986) là một vụ án Tòa án Công lý Quốc tế (ICJ) tuyên rằng Hoa Kỳ đã vi phạm luật quốc tế bằng việc ủng hộ
**Công ước Ramsar** là một công ước quốc tế về bảo tồn và sử dụng một cách hợp lý và thích đáng các vùng đất ngập nước có tầm quan trọng quốc tế, đặc biệt