✨Bản giao hưởng số 5 (Shostakovich)

Bản giao hưởng số 5 (Shostakovich)

nhỏ|[[Dmitry Dmitrievich Shostakovich|Shostakovich, tác giả của bản giao hưởng]] Giao hưởng số 5, cung Rê thứ, Op.47 là bản giao hưởng của nhà soạn nhạc người Nga Dmitri Shostakovich. Tác phẩm này được ông viết vào năm 1937. Trong tác phẩm, Shostakovich đã đem vào đó màu sắc của triết học, nói lên sự trưởng thành của con người trong một xã hội mới và nói lên cả sự đấu tranh của con người cho lý tưởng cao cả.

Buổi công diễn đầu tiên của tác phẩm là vào ngày 21 tháng 11 năm 1937, tại Leningrad bởi Dàn nhạc giao hưởng Leningrad dưới sự chỉ huy của Yevgeny Mravinsky. Buổi ra mắt là một thành công lớn và nhận được sự hoan nghênh kéo dài đến hơn nửa giờ.

Nhạc cụ tham gia

Bản tổng phổ được viết cho hai sáo và piccolo, hai kèn oboe, hai kèn clarinet và clarinet Mi-giáng, hai kèn bassoon và contrabassoon, bốn kèn cor, ba trumpet ♭, ba kèn trombone, tuba, timpani, trống trầm, kẻnh tam giác, chũm chọe, trống lẫy, tam-tam, đàn ống chuông, xylophone, hai đàn hạc (một phần), piano, đàn celesta và bộ dây.

Cấu trúc tác phẩm

Bản giao hưởng dài khoảng 45 phút và gồm có bốn chương:

  • Chương 1: Moderato — Allegro non troppo

Chương này bị chi phối bởi hai chủ đề chính và viết theo hình thức sonata, nhiều nhà soạn nhạc cũng sử dụng hình thức này cho chương đầu tiên của một bản giao hưởng. Chương này gồm có ba phần, Trình bày, Phát triển và Tái hiện. Bản giao hưởng mở ra với bộ dây được chơi kịch liệt không ngừng, đầu tiên là nhảy và rơi vào quãng sáu trên giọng thứ, sau đó thu hẹp lại thành quãng ba. Sau đó, chúng ta sẽ được nghe chủ đề đầu tiên với tính trữ tình được chơi bởi các cây violin. Tiếp đó là đến với chủ đề thứ hai, được xây dựng từ các quãng tám và quãng bảy. Sau đó, hai chủ đề được mở rộng trong phần Phát triển nhờ được chơi bởi nhiều nhạc cụ khác nhau, và chơi trong các phong cách khác nhau, bao gồm cả một phần theo kiểu hành khúc. Tiếp theo, chúng ta đến với phần Tái hiện, nơi các chủ đề được nghe trước đó được sử dụng lại. Gần cuối của chương, chủ đề hai được nghe thấy một lần nữa dưới hình thức của một canon (âm nhạc) được chơi bằng sáo và kèn cor, rồi vẫn cùng chất liệu đó nhưng được chơi bởi violin và piccolo. Chương 1 kết thúc với đàn celesta chơi kịch tính dần lên, rồi từ từ nhỏ đi rồi biến mất.

  • Chương 2: Allegretto

Chương này có hình thức Scherzo, hoặc theo dạng La, Si, La. Chương mở ra với phần giới thiệu lớn, nặng nề, theo sau là một phần solo nhẹ nhàng hơn trên clarinet Mi-giáng. Ngoài ra còn có một chủ đề được chơi bởi sáo gỗ mà chúng ta sẽ được nghe sau này. Sau đó, chúng ta đến phần Tam tấu với ba nhạc cụ là đàn hạc, violin và cello. Sau đó, bộ ba nhạc cụ chuyển sang bộ dây, sáo và bassoon. Trong phần tái hiện, một số chất liệu mà chúng ta đã nghe trước đó trong chương được sử dụng lại, nhưng mềm mại và ngắn hơn, so với phong cách mạnh và dài được sử dụng khi bắt đầu. Chương được kết thúc giống như cách bắt đầu, nghe giống như một chiếc hộp nhạc bị lệch tông.

  • Chương 3: Largo

Chương này mang lại sự tương phản hoàn hảo cho chương kết; âm nhạc của nó nghe thật hay. Chủ đề mở đầu được chơi bởi các violin thứ ba. Violin thứ hai và thứ nhất được thêm từ từ và tiếp tục giai điệu. Sau những tiếng kèn quyết đoán của chương đầu tiên và những chiếc kèn cor với âm khàn ở chương thứ hai, chương này không sử dụng bộ đồng nào, vì vậy một số âm thanh có phần hạn chế. Sau đó, một sáo chơi solo một giai điệu từ chương đầu tiên. Rồi sau đó, phần độc tấu được chuyển cho kèn oboe với các bộ dây kèm theo. Sau đó, âm nhạc xây dựng đến một điểm mà vẫn với chất liệu được chơi bởi các cello. Chương thứ ba kết thúc như chương đầu tiên, bằng cách cho một celesta độc tấu rồi dần dần biến mất. Bộ dây được chia trong suốt toàn bộ chương (3 nhóm violon, viola với bộ 2, cello với bộ 2; bass với bộ 2).

  • Chương 4: Allegro non troppo

Chương này xuất hiện đầy bất ngờ. Sau phần mở đầu, các giai điệu được mở rộng cho đến khi ta có được một chủ đề mới được chơi trên kèn. Chủ đề mới này được truyền cho bộ dây và cuối cùng là kèn cor. Ngoài ra còn có một phần hành khúc, nơi mà các chủ đề được chơi giống như trong một buổi diễu hành trong tang lễ. Sau đó, âm nhạc được xây dựng và xây dựng cho đến lúc chúng ta đến một điểm mà chương sẽ thay đổi từ giọng thứ thành giọng trưởng. Điều này được cho là tượng trưng cho việc đánh bại cái ác, sự chiến thắng, lễ kỷ niệm, nhưng liệu đây có là ý đồ của Shostakovich hay không vẫn còn là một điểm tranh luận đến ngày hôm nay.

👁️ 0 | 🔗 | 💖 | ✨ | 🌍 | ⌚
nhỏ|[[Dmitry Dmitrievich Shostakovich|Shostakovich, tác giả của bản giao hưởng]] **Giao hưởng số 5, cung Rê thứ, Op.47** là bản giao hưởng của nhà soạn nhạc người Nga Dmitri Shostakovich. Tác phẩm này được ông viết
nhỏ|Dmitri Shostakovich **Giao hưởng số 3, cung Fa thăng thứ, Op. 20** hay còn có tên gọi là **Giao hưởng 1 tháng 5** là bản giao hưởng số 3 của nhà soạn nhạc người Nga
**Giao hưởng số 2, cung Si trưởng, Op.14**, hay còn gọi là **Giao hưởng Tháng Mười** là bản giao hưởng của nhà soạn nhạc Xô viết Dmitri Shostakovich. Bản giao hưởng này được sáng tác
[[Dàn nhạc giao hưởng Việt Nam trong buổi hòa nhạc tổ chức tại Nhà hát Lớn Hà Nội]] **Giao hưởng** là các tác phẩm lớn trong nền âm nhạc cổ điển phương Tây, thường được
**Dmitri Dmitrievich Shostakovich** (, ; 9 tháng 8 năm 1975; phiên âm: **Sô-xta-cô-vích**) là một nhà soạn nhạc và nghệ sĩ dương cầm người Nga thời Liên Xô. Ông được coi là một trong những
Sau đây là các sáng tác của nhà soạn nhạc người Nga có quốc tịch Liên Xô Dmitri Shostakovich. ## Opera * _Cái mũi_ (1930) * _Quý bà Macbeth của quận Mtsensk (ca kịch)_ (1934-1963)
**Yevgeny Aleksandrovich Mravinsky** (, 4 tháng 6 [ 22 tháng 5] 1903 - 19 tháng 1 năm 1988), Anh hùng Lao động, Nghệ sĩ Nhân dân, là một người chỉ huy dàn nhạc Liên Xô
nhỏ|Dmitri Shostakovich, tác giả của tổ khúc **Tổ khúc cho Dàn nhạc Đa dạng** (_Suite for Variety Orchestra)_ (tiếng Nga: _Cюита для эстрадного оркестра в восьми частях_) (sau năm 1956) là một tổ khúc tám
**Igor Fyodorovich Stravinsky** (tiếng Nga: Игорь Фёдорович Стравинский _Igor Fjodorovič Stravinski_; 17 tháng 6 năm 1882 – 6 tháng 4 năm 1971) là một nhà soạn nhạc người Nga, sau này đổi quốc tịch sang
**Rê thứ** (thường được viết tắt là **Dm**) là một cung thứ có chất liệu sáng tác âm nhạc với cung chính là nốt Rê (D), bao gồm các nốt nhạc **Rê**, Đô, Si giáng,
Rodion Shchedrin và vợ, [[Maya Plisetskaya, năm 2009]] **Rodion Konstantinovich Shchedrin** (, Chuyển chữ khoa học: _Rodion Konstantinovič Ščedrin_; sinh ngày 16 Tháng Mười Hai 1932) là một nhà soạn nhạc Nga. Ông là một
**Alfred Garrievich Schnittke** (, tiếng Việt: An-phrêt Ga-riê-vic Snit-kê) là nhà soạn nhạc người Nga - Đức, thuộc thời kỳ hiện đại, nổi tiếng vì đã phát triển một kỹ thuật đa âm sắc trong
**Rê trưởng** là một cung thể trưởng dựa trên nốt Rê (D), bao gồm các cao độ **Rê**, Mi (E), Fa thăng (F), Sol (G), La (A), Si (B), Đô thăng (C) và **Rê**. Hóa
nhỏ|David Oistrakh đang biểu diễn một bản concerto cho vĩ cầm năm 1960 **Concerto cho vĩ cầm** là một bản hòa tấu dành cho vĩ cầm độc tấu (đôi khi là hai hoặc nhiều hơn)
nhỏ|[[Nhà thờ chính tòa Thánh Vasily trên Quảng trường Đỏ, ở Moskva|thế=]] **Văn hóa Nga** có truyền thống lâu đời về nhiều mặt của nghệ thuật, đặc biệt khi nói đến văn học, múa dân
**Mikhail Nikolayevich Tukhachevsky** (tiếng Nga: _Михаи́л Никола́евич Тухаче́вский_) (16 tháng 2, 1893 – 12 tháng 6, 1937) là một chỉ huy Hồng quân, Tổng Tham mưu trưởng Hồng quân giai đoạn 1925-1928, Nguyên soái Liên
"**Quốc ca Liên bang Nga**" () là tên bài quốc ca chính thức của Nga. Bài quốc ca này dùng chính giai điệu của bài "Quốc ca Liên bang Xô viết", sáng tác bởi Alexander
thumb|Chiếc đàn harpsichord này là sản phẩm kết hợp của hai nghệ nhân làm đàn nổi tiếng: [[Andreas Ruckers bắt đầu chế tạo nó tại Antwerp (1646), tiếp theo nó được Pascal Taskin chỉnh sửa
**Kim Bomsori** (, sinh ngày 13 tháng 12 năm 1989) là một nghệ sĩ vĩ cầm dòng nhạc cổ điển người Hàn Quốc. Cô biểu diễn trong các buổi hòa nhạc trên khắp thế giới
là tên chung cho series light novel được sáng tác bởi Tanigawa Nagaru và minh hoạ bởi Ito Noizi và sau đó được chuyển thể thành nhiều loại phương tiện truyền thông (media) khác nhau.
**Evgeny Igorevich Kissin** (tiếng Nga: Евге́ний И́горевич Ки́син, Yevgeniy Igorevich Kisin; sinh ngày 10 tháng 10 năm 1971) là một nghệ sĩ dương cầm cổ điển Nga. Anh trở thành công dân Anh từ năm
nhỏ|Mở đầu bản Dạ khúc [[ôput 15 số 3 của Chopin. Ngay từ đầu, tác giả đã ghi rõ cách biểu diễn là "languido e rubato" (chậm và nhẹ nhàng), với nhịp 3/4 tạo ra
**Hélène Grimaud** (phiên âm từ tiếng Pháp: /**_Ê-len Gri-mô/_**, đọc theo tiếng Anh: /eɪʧéɛlèneɪ grɪmoʊ/) là một trong những nghệ sĩ dương cầm xuất sắc nhất qua mọi thời đại, người Pháp, chuyên biểu diễn
**Thế kỷ 20** là khoảng thời gian tính từ ngày 1 tháng 1 năm 1901 đến hết ngày 31 tháng 12 năm 2000, nghĩa là bằng 100 năm. Thế kỷ 20 bị chi phối bởi
**Lịch sử thế giới hiện đại** theo mốc từng năm, từ năm 1910 đến nay. ## Thập niên 1910 * 1910: Bắt đầu cuộc cách mạng México. George V trở thành vua của Vương quốc
**Phi Stalin hóa** là một từ mà ban đầu chỉ được dùng ở phương Tây để nói tới một loạt cải tổ về chính trị, kinh tế và xã hội của Đảng và nhà nước