✨Maria Karolina của Áo
Maria Karolina của Áo (; tên đầy đủ: Maria Karolina Luise Josepha Johanna Antonia; 13 tháng 8 năm 1752 – 8 tháng 9 năm 1814) là Vương hậu của Napoli và Sicilia với tư cách là vợ của Ferdinando I của Hai Sicilie. Là người cai trị trên thực tế các vương quốc của Ferdinando, Maria Karolina đã giám sát việc ban hành nhiều cải cách, bao gồm việc thu hồi lệnh cấm Hội Tam Điểm, mở rộng hải quân thông qua vị sủng thần là Sir John Acton và trục xuất sự ảnh hưởng của Tây Ban Nha. Maria Karolina là người đề xướng chủ nghĩa chuyên chế khai sáng cho đến khi Cách mạng Pháp nổ ra, khi đó để ngăn chặn việc tư tưởng của cuộc cách mạng trở nên phổ biến, Maria Karolina đã biến Napoli thành một nhà nước cảnh sát.
Sinh ra là một Nữ Đại vương công Áo, Maria Karolina là con thứ mười ba của Hoàng hậu Maria Theresia và Hoàng đế Franz I, và cuộc hôn nhân với Ferdinando là một phần của liên minh Áo-Tây Ban Nha, nơi Carlos III, cha của Ferdinando là vua. Sau khi sinh ra một người thừa kế nam vào năm 1775, Maria Karolina được nhận vào Viện cơ mật và chi phối Hội đồng cho đến năm 1812 khi bà phải quay trở về Vienna. Giống như mẹ bà là Maria Theresia, Maria Karolina đã sắp xếp những cuộc hôn nhân có lợi về mặt chính trị cho các con của mình. Ngoài ra, bà quảng bá Napoli như một trung tâm nghệ thuật, bảo trợ cho các họa sĩ như Jacob Philipp Hackert, Angelica Kauffman, và viện sĩ Gaetano Filangieri, Domenico Cirillo và Giuseppe Maria Galanti.
Maria Karolina cảm thấy căm ghét trước cách người Pháp đối xử với Vương hậu của họ là em gái bà, Maria Antonia, nên đã liên minh Napoli với Anh và Áo trong các cuộc chiến tranh của Napoléon và Chiến tranh Cách mạng Pháp. Do cuộc xâm lược thất bại của người Napoli vào Roma do Pháp chiếm đóng, Maria Karolina đã chạy trốn sang Sicilia cùng Ferdinando vào tháng 12 năm 1798. Một tháng sau, Cộng hòa Partenopea được tuyên bố thành lập, từ chối quyền cai trị của nhà Borbone tại Napoli trong sáu tháng. Bị quân đội Pháp phế truất khỏi vị trí Vương hậu Napoli lần thứ hai vào năm 1806, Maria Karolina qua đời tại Vienna vào năm 1814, một năm trước khi Ferdinando khôi phục lại quyền cai trị Napoli. Bà là người con cuối cùng còn sống của Maria Theresia, và cũng là Vương hậu cuối cùng của Napoli và Sicilia trước khi hai bên thống nhất thành Vương quốc Hai Sicilie.
Tiểu sử
trái|nhỏ|Maria Karolina cầm một bức tranh của cha, [[Franz I của Thánh chế La Mã|Franz I.]] Sinh ngày 13 tháng 8 năm 1752 tại Cung điện Schönbrunn, Vienna, Maria Karolina là người con thứ mười ba và thứ sáu còn sống đến tuổi trưởng thành của Maria Theresia của Áo và Franz I của Thánh chế La Mã. Bà có tên trùng với hai người chị gái chết yểu của mình - Maria Karolina Ernestina, qua đời hai tuần sau sinh nhật đầu tiên của bà, và Maria Karolina, người qua đời vài giờ sau khi được rửa tội, nhưng bà được gia đình gọi là Charlotte. Cha mẹ đỡ đầu của bà là Louis XV của Pháp và Maria của Ba Lan. Maria Karolina là cô con gái giống mẹ nhất, và bà có một mối quan hệ rất thân thiết với em gái út Maria Antonia. Từ khi còn rất bé, hai người có chung một gia sư là Bá tước phu nhân Lerchenfeld, và một minh chứng cho sự gần gũi của hai chị em là khi một người mắc bệnh thì người kia cũng vậy. Ngay sau đó vào tháng 10 cùng năm, chị gái của Maria Karolina là Maria Josepha, người được định sẵn để kết hôn với Ferdinando I của Hai Sicilia như một phần của liên minh với Tây Ban Nha, đã qua đời vì bệnh đậu mùa. Lo lắng trước việc giữ gìn liên minh Áo-Tây Ban Nha, Carlos III của Tây Ban Nha, cha của Ferdinando IV, đã yêu cầu một trong những chị em của Maria Josepha để thay thế. Hoàng hậu đề nghị triều đình Madrid thay mặt cho Napoli, đề cử Maria Amalia hoặc Maria Karolina. Chín tháng sau, vào ngày 7 tháng 4 năm 1768, Maria Karolina kết hôn với Ferdinando IV của Napoli theo ủy quyền, và em trai bà là Ferdinand đại diện cho cô dâu - chú rể.
Tuy nhiên, sự chán ghét của Maria Karolina đối với Ferdinando không cản trở việc bà mang thai, vì bổn phận quan trọng nhất của Vương hậu chính là duy trì triều đại. Maria Karolina sinh cho Ferdinando tổng cộng mười tám người con trong 21 năm, kể từ năm 1772 đến năm 1793, trong đó có bảy người sống đến tuổi trưởng thành, bao gồm người kế vị là Francesco I, Maria Teresa, Hoàng hậu La Mã Thần thánh cuối cùng, Luisa, Công tước phu nhân xứ Toscana, Maria Amalia, Vương hậu cuối cùng của Pháp và Maria Antonia, Thân vương phi xứ Asturias.nhỏ|Maria Karolina những năm 1772–1773. Ferdinando không có khả năng cai trị vì ông nhận một nền giáo dục hời hợt từ Thân vương xứ San Nicandro, và Nhà vua hoàn toàn dựa vào lời khuyên của cha là Carlos III của Tây Ban Nha, được truyền đạt bởi Bernardo Tanucci. Theo hướng dẫn của Hoàng hậu Maria Theresia, Maria Karolina đã giành được sự tin tưởng của Ferdinando bằng cách giả vờ quan tâm đến hoạt động yêu thích của ông - săn bắn. Với nó, bà có được một cửa sau để quản lý nhà nước, chỉ được thực hiện đầy đủ khi người thừa kế sinh ra vào năm 1775, và do đó bà được nhận vào Hội đồng Cơ mật. Cho đến lúc đó, Maria Karolina chủ trì việc trẻ hóa đời sống triều đình Napoli, phần lớn bị bỏ quên kể từ khi Ferdinando nắm quyền nhiếp chính. Tuân theo mong muốn của Vương hậu, Ferdinando cách chức Tanucci vào tháng 10 năm 1776, gây ra rạn nứt với cha mình. Việc bổ nhiệm người kế nhiệm Tanucci là Hầu tước xứ Sambuca, con rối bất lực của Maria Karolina đã đánh dấu việc kết thúc sự ảnh hưởng của Tây Ban Nha tại Napoli, cho đến bấy giờ được coi là một tỉnh của Tây Ban Nha. Thực hiện theo lời khuyên của Hoàng đế La Mã Thần thánh Joseph II, Maria Karolina và Acton đã cải tổ hải quân Napoli vốn trước đó bị bỏ quên, mở 4 trường cao đẳng hàng hải và đưa vào biên chế 150 tàu lớn nhỏ. Lực lượng hải quân buôn bán cũng được tăng cường nhờ các hiệp định thương mại với Nga và Genova. Để đáp trả, Maria Karolina đã cử người theo dõi Ferdinando nhưng hai người đã sớm đạt được sự hòa giải.]] Maria Karolina đã bảo trợ các nghệ sĩ Đức-Thụy Sĩ, trước hết là Angelica Kauffman, người nổi tiếng với bức tranh gia đình hoàng gia trong bối cảnh khu vườn bình dị vào năm 1783, và dạy cho các con gái của Vương hậu những bài học vẽ. Giống như Kauffman, ông đã dạy học cho các Vương tử và Vương nữ và rất được Vương hậu tin tưởng.
Năm 1788, với cái chết của Carlos III, mối quan hệ giữa người Tây Ban Nha và Napoli được cải thiện. Cái chết của Elisabeth của Württemberg, vợ của cháu trai Vương hậu là Thái tử Franz của Áo đã tạo cơ hội cho Maria Karolina thực hiện tham vọng hôn nhân của mình. Hai Vương nữ của Napoli là Maria Teresa và Luisa lần lượt kết hôn với Thái tử Franz và Ferdinando III, Đại công tước xứ Toscana trong chuyến thăm của vương thất tới Vienna năm 1790.
Sự kết thúc của chủ nghĩa chuyên chế khai sáng
trái|nhỏ|[[Maria Antonia của Áo, Vương hậu Pháp, được vẽ bởi Jean-Baptiste Gautier Dagoty, là em gái thân thiết của Maria Karolina. Maria Karolina đã liên minh Napoli với Anh trong Chiến tranh Cách mạng Pháp để đáp lại sự đối xử của người Pháp cho em gái bà.]] Maria Karolina mong muốn cải thiện mối quan hệ giữa Napoli và Giáo hoàng, vốn đã xấu đi do những tranh cãi với Giáo hoàng Pius VI về luật tôn giáo và việc tấn phong và lựa chọn giám mục. Giáo hoàng đồng ý nhường cho Nhà vua quyền bổ nhiệm các giám mục cho các vị trí còn trống. Khi rời đi, Maria Karolina được tặng Bông hồng vàng, một dấu hiệu lớn cho sự ưu ái của Giáo hoàng. Hiệu quả của các phường được tăng lên nhờ việc thành lập một lực lượng cảnh sát bí mật, lực lượng này có các điệp viên được trả lương ở mọi tầng lớtr. Maria Karolina, người mà Emma nghĩ là "tuyệt vời nhất, tốt bụng và ngay thẳng", đã gần gũi hơn với Emma vì bà sẵn sàng tiết lộ bí mật ngoại giao của nước Anh. Khi Pháp bắt đầu chuẩn bị cho chiến tranh vào tháng 11 để trả thù cho sự xúc phạm này, Nhà vua và Vương hậu cuối cùng đã đầu hàng và miễn cưỡng công nhận Mackau và nước Cộng hòa. Tuy nhiên, quốc hội đã cử 9 tàu dưới quyền của Đô đốc Latouche Tréville để tìm cách khắc phục, chuyến tàu đến vào ngày 17 tháng 12 tại Napoli. Các thủy thủ Pháp, "đặc vụ cộng hòa", được phép đổ bộ vào sự kiện này và gieo rắc tư tưởng chống chế độ quân chủ vào người dân Napoli. Lý do cuộc tấn công thất bại có thể được giải thích bởi thực tế là cảnh sát trưởng của Vương hậu, Luigi de' Medici, thực chất là một người theo phe cấp tiến. Đồng thời, Maria Karolina đã sắp xếp một hiệp ước liên minh với Vương quốc Anh, quốc gia mà sau đó Pháp tuyên chiến. Theo hiệp ước này, Napoli sẽ đóng góp bốn tàu chiến, bốn tàu khu trục và bốn tàu nhỏ hơn, cùng với sáu nghìn binh lính để bảo vệ hoạt động thương mại ở Địa Trung Hải. Maria Karolina kinh hoàng trước sự kiện đó đến nỗi bà từ chối nói tiếng Pháp mà coi nó như "thứ ngôn ngữ quái dị" và cấm các tác phẩm triết học "viêm nhiễm" của Galanti và Filangeri, những người về sau lại nhận được sự bảo trợ của Vương hậu. Lo sợ cho sự an toàn của gia đình mình, Maria Karolina đã thuê những người kiểm tra thực phẩm và chuyển nơi ở của vương thất hàng ngày.
Trốn thoát và sự thành lập của Cộng hòa Partenopea
Khi Vương quốc Napoli và Sicilia gia nhập Liên minh thứ hai, Napoléon đã tìm ra lý do để hành động. Tướng Pháp Jean Étienne Championnet đã thành công nhanh chóng, và vào tháng 1 năm 1799, ông chiếm Napoli và buộc gia đình hoàng gia phải trốn đến Sicilia. Trong cuộc lưu vong ở Sicilia, Maria Karolina tiếp tục hoạt động chính trị đối với Napoli. nhỏ|Cờ của Cộng hòa Partenopea. Vào ngày 24 tháng 1 năm 1799, Cộng hòa Partenopea được tuyên bố tại Napoli bởi quân đội Pháp do Tướng Championnet chỉ huy. Cái tên được chọn (theo tên Parthenope, một thuộc địa của Hy Lạp cổ đại tồn tại trên địa điểm của thành phố Napoli trong tương lai) là một nỗ lực của Pháp để có được sự ủng hộ của người dân Napoli. Trong thời kỳ cộng hòa, một chính phủ được thành lập với Ercole D'Agnese làm Tổng thống được bầu, quyền tự do báo chí được tuyên bố và các cải cách trong tương lai đã được chuẩn bị. Tuy nhiên, chỉ sau 6 tháng, nền cộng hòa non trẻ đã kết thúc khi Sanfedisti, quân đội do Hồng y Fabrizio Ruffo chỉ huy, tấn công và xâm lược Napoli (21 tháng 6 năm 1799). Sự sụp đổ của nền cộng hòa phần lớn là do hạm đội Anh, đội đã cung cấp vũ khí cho quân đội vương thất. Một lần nữa, chính Đô đốc Nelson là người đã đánh bại quân Pháp thành công vào giữa năm 1799 từ Napoli và Sicilia để đảm bảo ngai vàng cho cặp đôi Vương gia.
Vào tháng 6 năm 1800, Maria Karolina đi cùng ba người con gái, con trai nhỏ Leopoldo, và cùng với William, Emma Hamilton và Nelson qua Livorno, Firenze, Trieste và Laibach và đến Vienna hai tháng sau đó. Maria Karolina ở lại quê hương trong hai năm, nơi bà sắp xếp những cuộc hôn nhân thuận lợi cho các con của mình. Trong gia đình, Maria Karolina dành phần lớn thời gian cho người cháu yêu thích là Maria Ludovica của Áo, người sau này kết hôn với kẻ thù không đội trời chung của bà là Napoléon.
Cuối đời
nhỏ|Quốc huy của Maria Karolina với tư cách là Vương hậu của Napoli và Sicilia Sau thời gian ở Vienna, Maria Karolina trở về Napoli vào ngày 17 tháng 8 năm 1802. Napoléon được cho là đã tuyên bố rằng Vương hậu là người duy nhất ở Vương quốc Napoli. Các quốc gia châu Âu lo ngại về quyền lực ngày càng tăng của Napoléon, đạt đến đỉnh cao với lễ đăng quang vào ngày 18 tháng 5 năm 1804. Đến năm 1805, Ý một lần nữa trở thành trung tâm chú ý của vị Hoàng đế mới Napoléon, người có vương miện khắc dòng chữ Rex totius Italiae (Vua của toàn Ý). Kể từ đó, các sự kiện diễn ra nhanh chóng và Maria Karolina đã bất ngờ trước tin tức về thất bại của Áo trong trận Austerlitz vào ngày 2 tháng 12 năm 1805.
Napoléon sau đó đã không ngần ngại chinh phục Napoli và đưa anh trai của mình là Joseph Bonaparte lên làm vua, và 4 năm sau, em rể của ông là Joachim Murat được đưa lên ngai vàng Napoli. Gia đình vương thất buộc phải chạy trốn đến Sicilia vào tháng 2 năm 1806. Trong thời gian lưu vong, họ đã dựa vào sự giúp đỡ của Vương quốc Anh, nhưng sau cái chết của Đô đốc Nelson trong Trận Trafalgar vào ngày 21 tháng 10 năm 1805, người Anh ngày càng có ác cảm với Maria Karolina. Cuối cùng vào năm 1813, Ferdinando về cơ bản (nhưng không chính thức) thoái vị và chỉ định con trai họ là Francesco làm nhiếp chính. Điều này đã tước mọi ảnh hưởng chính trị của Maria Karolina, và Vương hậu buộc phải rời khỏi Sicilia và trở về Vienna.
Trong chuyến đi của mình, Maria Karolina nhận được tin tức về thất bại của Napoléon trong trận Leipzig vào ngày 19 tháng 10 năm 1813. Sau một hành trình dài qua Constantinople, Odessa, Lviv và Budapest, Maria Karolina cuối cùng đã đến Vienna vào tháng 1 năm 1814, nơi bà bắt đầu đàm phán với Vương công Metternich và cháu trai là Hoàng đế Franz I của Áo để khôi phục lại ngai vàng Napoli cho Ferdinando và chính mình. Tuy nhiên, điều này không bao giờ xảy ra bởi Maria Karolina qua đời vào ngày 8 tháng 9 do đột quỵ, bà không được chứng kiến thất bại cuối cùng của Napoléon và sự phục ngôi của Ferdinando bởi Đại hội Vienna. Vương hậu được người hầu gái phát hiện nằm chết trên sàn nhà giữa những lá thư rải rác, và bà được chôn cất tại Hầm mộ Hoàng gia ở Vienna, cũng là nơi chôn cất của cha mẹ và hầu hết các anh chị em của bà.