✨Thuộc địa Roanoke
Việc thành lập Thuộc địa Roanoke là một nỗ lực của Ngài Walter Raleigh để thành lập khu định cư lâu dài của nước Anh đầu tiên ở Bắc Mỹ. Người Anh, do Humphrey Gilbert lãnh đạo, đã tuyên bố St. John's, Newfoundland vào năm 1583 là lãnh thổ Anh đầu tiên ở Bắc Mỹ theo đặc quyền của nữ hoàng Elizabeth I. Thuộc địa Roanoke đầu tiên được thành lập bởi thống đốc Ralph Lane vào năm 1585 trên đảo Roanoke, cái mà ngày nay chính là Dare County, North Carolina, Mĩ. Sau sự thất bại của khu định cư năm 1585, một thuộc địa thứ hai - do John White lãnh đạo - đã đổ bộ lên cùng một hòn đảo vào năm 1587, và thiết lập một khu định cư khác được gọi là "Thuộc địa đã mất" do sự biến mất không giải thích được sau đó của dân cư.. Sau cái chết của Gilbert năm 1583,
Bất chấp quyền hạn rộng lớn được trao cho Raleigh, anh ta bị cấm rời khỏi nữ hoàng. Vì vậy, thay vì đích thân dẫn dắt các chuyến đi đến châu Mỹ, ông đã giao nhiệm vụ cho các cộng sự của mình và giám sát các hoạt động từ London.
Khi trở về Anh vào mùa thu năm 1584, Amadas và Barlowe đã đánh giá cao lòng hiếu khách của các bộ lạc và vị trí chiến lược của Roanoke. Họ mang về hai người bản địa: Wanchese, một người của bộ lạc Secotan, và Manteo, một mhườii bộ lạc Croatan có mẹ là thủ lĩnh của Đảo Croatoan.
TPhần còn lại của hạm đội không bao giờ đến Mosquetal. Ít nhất một trong những con tàu đã gặp khó khăn gần Jamaica và hết nguồn cung cấp, khiến thuyền trưởng của nó phải gửi 20 thủy thủ đoàn của mình vào bờ. Cuối cùng thì Roebuck, Red Lion và Dorothy tiếp tục đến vùng Outer Banks, khoảng vào giữa tháng 6. Red Lion để lại khoảng ba mươi người đàn ông trên Đảo Croatoan và khởi hành đi làm nhiệm vụ riêng ở Newfoundland. Trong khi chờ đợi, Grenville thiết lập liên lạc với chính quyền địa phương Tây Ban Nha, với hy vọng có được các điều khoản mới. Khi người Tây Ban Nha không cung cấp được nguồn cung cấp như đã hứa, Grenville nghi ngờ rằng họ sẽ sớm tấn công, vì vậy ông và các tàu của mình đã từ bỏ pháo đài
Sau khi khám phá xong các bản lang,đã xảy ra một sự việc: một chiếc cốc bạc đã được báo cáo là mất tích. Tin rằng món đồ bị đánh cắp, Grenville cử Amadas dẫn đầu một biệt đội quay trở lại Aquascogoc để yêu cầu trả lại tài sản đã mất tích. Khi biết dân làng không trả lại chiếc cốc, người Anh quyết định rằng cần phải trừng phạt nghiêm khắc để tránh vẻ ngoài yếu đuối. Amadas và người của ông đã thiêu rụi toàn bộ thị trấn và mùa màng của nó, khiến những người bản địa phải chạy trốn.
thumb|Pháo đài Ralph Lane ở Roanoke
Vài ngày sau đó, Manteo đã sắp xếp một cuộc họp cho Grenville và Lane với Granganimeo, để cung cấp đất cho người Anh định cư trên đảo Roanoke. Cả hai bên nhất trí rằng hòn đảo này nằm ở vị trí chiến lược để tiếp cận đại dương và tránh sự phát hiện từ các cuộc tuần tra của Tây Ban Nha. Từ đó, Lane bắt đầu xây dựng một pháo đài ở phía bắc của hòn đảo.
Grenville lên đường đến Anh trên tàu Tiger vào ngày 25 tháng 8 năm 1585. Những ngày sau tại Bermuda, Grenville đột kích một tàu lớn của Tây Ban Nha Santa Maria de San Vicente, con tàu ấy đã bị tách khỏi phần còn lại của hạm đội.. Con tàu buôn mà Grenville tấn công được và mang về Anh như một phần thưởng, được chất đầy kho báu đủ để khiến toàn bộ chuyến thám hiểm Roanoke xem như có lãi, thúc đẩy sự phấn khích trong triều đình của Nữ hoàng Elizabeth về những nỗ lực thiết lập thuộc địa của Raleigh.
Menatonon nhanh chóng lấy được lòng tin của Lane khi đưa ra thông tin về những cơ hội sinh lợi ở những vùng đất mà người Anh chưa khám phá ra. Ông mô tả một vị vua giàu có và quyền lực ở phía đông bắc (có lẽ là thủ lĩnh của Powhatan), cảnh báo rằng Lane nên mang theo một lực lượng đáng kể nếu ông ta tìm cách liên lạc. Menatonon cũng chứng thực những tin đồn mà Lane đã nghe về một vùng biển ngay bên kia đầu sông Roanoke, dường như xác nhận hy vọng của người Anh về việc tìm được lối vào Thái Bình Dương. Con trai của tù trưởng, Skiko, mô tả một nơi ở phía tây có tên là "Chaunis Temoatan" giàu kim loại quý giá, mà Lane nghĩ có thể là đồng hoặc thậm chí có thể là vàng. Trong khi đó, Lane đòi tiền chuộc Menatonon và bắt Skiko trở lại Roanoke làm con tin. Anh ta cùng với 40 người lính cùng nhau di chuyển lên 100 dăm phía trên sông Roanoke để tìm Chaunis Temotan, nhưng họ chỉ tìm thấy những ngôi làng hoang vắng và những chiến binh nằm trong ổ phục kích.
Sơ tán
thumb|Bản đò chuyến đi của ngài Francis Drake năm 1585-1586 Vào tháng 6, những người thuộc địa đã liên lạc với hạm đội của Francis Drake,khi mà ngài trên đường trở về Anh từ các chiến dịch thành công ở Santo Domingo, Cartagena và St. Augustine.
Lãnh đạm của Grenville
Một con tàu tiếp tế duy nhất do Raleigh gửi đến Roanoke chỉ vài ngày sau khi Drake sơ tán thuộc địa. Thủy thủ đoàn không tìm thấy dấu vết của thực dân và bỏ đi. Hai tuần sau, đội cứu trợ của Grenville cuối cùng đã đến với lượng tiếp tế đủ cho một năm và quân tiếp viện 400 người. Grenville đã tiến hành một cuộc tìm kiếm rộng rãi và thẩm vấn ba người bản xứ, một trong số đó cuối cùng liên quan đến lời kể của cuộc sơ tán.
Thuộc địa bị mất
thumb|Cái chết của George Howe Bất chấp phải rời bỏ thuộc địa của Lane, Raleigh vẫn bị thuyết phục bởi Hakluyt, Harriot và White. Tuy nhiên, Đảo Roanoke sẽ không còn an toàn cho những người Anh định cư, nhất là sau những cuộc chiến giữa người của Lane và Secotan, và cái chết của Wingina. Hakluyt đề xuất Vịnh Chesapeake làm địa điểm cho một thuộc địa mới, một phần vì ông tin rằng bờ biển Thái Bình Dương nằm ngay bên ngoài các khu vực đã được khám phá của lãnh thổ Virginia. Vào ngày 7 tháng 1 năm 1587, Raleigh thông qua điều lệ công ty để thành lập "Cittie of Raleigh" với White là thống đốc và mười hai trợ lý. Khoảng 115 người đã đồng ý tham gia thuộc địa, bao gồm cả con gái của White đang mang thai là Eleanor và chồng của cô là Ananias Dare. Những người thực dân chủ yếu là người London trung lưu, có lẽ đang tìm cách trở thành quý tộc trên đất liền. Manteo và Towaye, người đã rời khỏi thuộc địa Lane cùng với hạm đội của Drake, cũng được dẫn theo. Lần này, đảng bao gồm phụ nữ và trẻ em, nhưng không có lực lượng quân đội có tổ chức.
Sáng hôm sau, nhóm của White xác định vị trí thuộc địa của Lane. Pháo đài đã bị tháo dỡ, trong khi những ngôi nhà bỏ trống và cây dưa mọc um tùm. Không có dấu hiệu nào cho thấy người của Grenville đã từng đến đó ngoại trừ những bộ xương người mà White tin rằng là hài cốt của một trong số họ, bị giết bởi người Mỹ bản địa.
thumb|upright=1.15|[[Virginia Dare đang được sinh]]
White cử Stafford thiết lập lại quan hệ với Croatan, với sự giúp đỡ của Manteo. Croatan được mô tả là một liên minh các bộ lạc đại lục, dẫn đầu bởi Wanchese, đã tấn công đội của Grenville.
Trong hàng rào, nhóm tìm kiếm thấy rằng những ngôi nhà đã bị tháo dỡ, và bất cứ thứ gì có thể mang theo đều đã bị dỡ bỏ. Một số hòm lớn (trong đó có ba chiếc thuộc White, chứa những đồ đạc mà ông để lại vào năm 1587) đã bị đào lên và cướp phá. Không tìm thấy thuyền nào của thuộc địa dọc theo bờ biển.
Trong chuyến đi xuyên Đại Tây Dương đầu tiên của Raleigh vào năm 1595, ông tuyên bố đang tìm kiếm những người thuộc địa đã mất của mình, mặc dù ông thừa nhận đây là thông tin sai lệch để che đậy việc tìm kiếm El Dorado. Trong chuyến hành trình trở về, anh ta đi thuyền qua Outer Banks, và sau đó tuyên bố rằng thời tiết đã ngăn cản anh ta ssoor bộ.
Raleigh sau đó đã tìm cách thực thi độc quyền của mình đối với Virginia - dựa trên khả năng tồn tại của thực dân Roanoke - khi giá cây xá xị tăng vọt. Ông đã tài trợ một sứ mệnh năm 1602 cho các Outer Bank, với mục tiêu đã nêu là tiếp tục tìm kiếm.
1607–1609: John Smith
thumb|Bản đồ Zúñiga Sau khi thành lập khu định cư Jamestown vào năm 1607, John Smith bị bắt bởi Powhatan và gặp cả thủ lĩnh của họ là Wahunsenacawh (thường được gọi là "Chief Powhatan") và anh trai của ông ta là Opchanacanough. Họ mô tả cho anh ta một nơi gọi là "Ocanahonan", nơi những người đàn ông mặc quần áo kiểu châu Âu; và "Anone", nơi có những ngôi nhà có tường bao quanh. Sau đó, sau khi Smith trở lại thuộc địa, anh ta đã sắp xếp với Wowinchopunk, vua của Paspahegh, để điều tra "Panawicke", một nơi khác được cho là nơi sinh sống của những người đàn ông mặc Âu phục. Thuộc địa đã tạo ra một bản đồ thô của khu vực với nhãn cho những ngôi làng này. Bản đồ cũng có một địa điểm được gọi là "Pakrakanick" với ghi chú cho biết, "Ở đây tái hiện 4 người đàn ông mặc quần áo đến từ Roonocok đến Ocanahawan."
1610–1612: William Strachey
William Strachey đến Jamestown, cùng với Gates và Machumps, vào tháng 5 năm 1610. Đến năm 1612, ông trở lại Anh, nơi ông viết cuốn Lịch sử của Travaile thành Virginia Britannia, tổng quan về lãnh thổ Virginia.
Strachey cho rằng những người thuộc địa đã mất đã trải qua hai mươi năm chung sống hòa bình với một bộ tộc bên ngoài lãnh thổ Powhatan. Wahunsenacawh, anh ta tuyên bố, đã thực hiện vụ tấn công vô cớ theo đề nghị của các linh mục của mình, ngay trước khi thực dân Jamestown đến. Dựa trên lời kể này, bảy người Anh — bốn nam, hai nam và một nữ — sống sót sau cuộc tấn công và chạy trốn lên sông Chowan. Sau đó, họ dưới sự bảo vệ của một thủ lĩnh tên là "Eyanoco", người mà họ đã đánh đồng tại "Ritanoe".
Trong bối cảnh đó, Samuel Purchas đã viết Virginia's Verger vào năm 1625, khẳng định quyền chiếm hữu và khai thác yêu sách Bắc Mỹ của nước Anh. Ông lập luận rằng người bản địa, với tư cách là một chủng tộc, đã mất quyền có đất của họ do đổ máu, với lý do cuộc phục kích năm 1586 vào đồn Grenville, một cuộc tấn công được cho là nhằm vào thực dân của Da trắng và vụ thảm sát Jamestown năm 1622. "
1701–1709: John Lawson
Giao thông đường biển qua Đảo Roanoke đã suy giảm vào thế kỷ 17 do vùng biển nguy hiểm của các Outer Bank.
Trong chuyến thám hiểm miền bắc Carolina năm 1701–1709 của John Lawson, ông đã đến thăm Đảo Hatteras và chạm trán với người Hatteras. Mặc dù có bằng chứng về hoạt động của châu Âu tại các Outerr Bank trong suốt thế kỷ 17, Lawson là nhà sử học đầu tiên điều tra khu vực này kể từ khi White rời đi vào năm 1590.. Trong khi đi thăm đảo Roanoke, Lawson báo cáo rằng đã tìm thấy tàn tích của một pháo đài, cũng như tiền xu, súng cầm tay và một chiếc sừng.
1887–nay: Bằng chứng trong khảo cổ
thumb|Nghiên cứu khảo cổ đào tại Di tích Lịch sử Quốc gia Pháo đài Raleigh (2009) Nghiên cứu khảo cổ học trên đảo Roanoke chỉ bắt đầu khi Talcott Williams phát hiện ra một khu chôn cất người Mỹ bản địa vào năm 1887. Ông quay lại vào năm 1895 để khai quật pháo đài, nhưng không tìm thấy gì hay ho cả. Ivor Noël Hume sau đó đã đưa ra một số phát hiện hấp dẫn vào những năm 1990, nhưng không có phát hiện nào có thể liên kết tích cực với thuộc địa năm 1587, trái ngược với tiền đồn năm 1585. Phát hiện này được coi là một khám phá mang tính bước ngoặt, nhưng Phelps chưa bao giờ công bố một bài báo nào về phát hiện của mình, và đã bỏ qua việc kiểm tra chính xác chiếc nhẫn. Phân tích bằng tia X vào năm 2017 đã chứng minh chiếc nhẫn là đồng thau, không phải vàng và các chuyên gia không thể xác nhận mối liên hệ bị cáo buộc với huy hiệu Kendall. Giá trị thấp và tính ẩn danh tương đối của chiếc nhẫn khiến việc kết hợp một cách rõ ràng với bất kỳ người cụ thể nào trong các chuyến đi của Roanoke trở nên khó khăn hơn, do đó làm tăng khả năng nó có thể được đưa đến Thế giới mới sau này.
Một thách thức đáng kể đối với các nhà khảo cổ học khi tìm kiếm thông tin về những người thuộc địa năm 1587 là nhiều đồ tạo tác phổ biến có thể có nguồn gốc chính đáng từ thuộc địa năm 1585, hoặc từ những người Mỹ bản địa buôn bán với các khu định cư châu Âu khác trong cùng thời đại. Andrew Lawler gợi ý rằng một ví dụ về một phát hiện kết luận sẽ là hài cốt phụ nữ (vì thuộc địa năm 1585 chỉ có nam giới) được chôn cất theo truyền thống Cơ đốc giáo (nằm ngửa, theo hướng đông-tây) có thể có niên đại trước năm 1650 (theo đó người châu Âu đã lan rộng khắp khu vực).
2011–2019: Khu vực X
Vào tháng 11 năm 2011, các nhà nghiên cứu tại First Colony Foundation đã nhận thấy hai bản vá sửa chữa trên bản đồ La Virginea Pars năm 1585 của White. Theo yêu cầu của họ, bảo tàng British Museum kiểm tra bản đồ ban đầu với một bảng ánh sáng. Một trong những miếng vá, ở hợp lưu của sông Roanoke và Chowan, được tìm thấy để che một biểu tượng đại diện cho một pháo đài.
Vì biểu tượng không theo tỷ lệ, nó bao gồm một khu vực trên bản đồ đại diện cho hàng nghìn mẫu Anh ở Bertie County, North Carolina. Tuy nhiên, vị trí được cho là ở trong hoặc gần làng Weapemeoc của thế kỷ 16, Mettaquem. Vào năm 2012, khi một nhóm chuẩn bị khai quật nơi biểu tượng được chỉ ra, nhà khảo cổ học Nicholas Luccketti đề nghị họ đặt tên cho địa điểm là "Địa điểm X", theo kiểu "X marks the spot." Thách thức đối với nghiên cứu này là loại trừ một cách thuyết phục khả năng những phát hiện như vậy không được mang đến khu vực này bởi thuộc địa 1585 Lane, hoặc trạm giao dịch được thành lập bởi Nathaniel Batts vào những năm 1650.
1998: Nghiên cứu khí hậu
Năm 1998, một nhóm nghiên cứu do nhà khí hậu học David W. Stahle (thuộc Đại học Arkansas) và nhà khảo cổ học Dennis B. Blanton (thuộc Đại học William và Mary) đứng đầu đã kết luận rằng một trận hạn hán cực đoan đã xảy ra ở Tidewater từ năm 1587 đến 1589. Nghiên cứu của họ đo các vòng sinh trưởng từ một mạng lưới các cây bách hói, tạo ra dữ liệu từ 1185 đến 1984. Cụ thể, năm 1587 được đo là mùa sinh trưởng tồi tệ nhất trong toàn bộ khoảng thời gian 800 năm. Các phát hiện được coi là phù hợp với những lo ngại mà người Croatan bày tỏ về nguồn cung cấp thực phẩm của họ.
2005–2019: Phân tích gen
Từ năm 2005, nhà khoa học máy tính Roberta Estes đã thành lập một số tổ chức phân tích ADN và nghiên cứu phả hệ. Sự quan tâm của bà đến sự biến mất của thuộc địa năm 1587 đã thúc đẩy nhiều dự án khác nhau nhằm thiết lập mối liên hệ di truyền giữa những người thuộc địa và hậu duệ người Mỹ bản địa tiềm năng. Việc kiểm tra DNA cho mục đích này là không đáng tin cậy, vì rất ít vật chất di truyền của những người khai hoang sẽ còn sót lại sau 5 hoặc 6 thế hệ. Tuy nhiên, xét nghiệm nhiễm sắc thể Y và DNA của ty thể đáng tin cậy hơn trong một khoảng thời gian lớn. Thách thức chính của công việc này là thu được một điểm so sánh di truyền, từ hài cốt của một Người Thuộc địa Đã mất hoặc một trong những hậu duệ của họ. Mặc dù có thể tưởng tượng được trình tự DNA từ các xương 430 năm tuổi, nhưng vẫn chưa có xương nào từ Thuộc địa đã mất để làm việc với. Tính đến năm 2019, dự án vẫn chưa xác định được bất kỳ hậu duệ nào còn sống. Bộ tộc Roanoke-Hatteras ngày nay được xác định là hậu duệ của cả Croatan và Lost Colonists theo cách gọi của Hatteras. Những nỗ lực của ông đã thuyết phục cơ quan lập pháp Bắc Carolina công nhận bộ lạc cho cộng đồng vào năm 1885, với tên gọi mới là "Croatan". Bộ lạc đã yêu cầu được đổi tên vào năm 1911, cuối cùng được đặt tên là Lumbee vào năm 1956.
Các báo cáo về những cuộc gặp gỡ với những người da trắng, tóc vàng trong các bộ lạc thổ dân châu Mỹ khác nhau xảy ra vào đầu năm 1607. Mặc dù điều này thường được cho là do những người ở Thuộc địa đã mất đồng hóa, nhưng có thể dễ dàng giải thích hơn bởi tỷ lệ bạch tạng ở người Mỹ bản địa cao hơn đáng kể người gốc Âu. xuất bản vào tháng 6 năm 2020, Scott Dawson đề xuất rằng những người thực dân sáp nhập với người Croatoan. Dawson tuyên bố, "Chúng không bao giờ bị mất. Nó đã được tạo thành. Bí ẩn đã kết thúc."
Sự cố gắng trở về Anh
thumb|upright=1.15|HÌnh vẽ về cuọc xây dựng con tàu để thoát khỏi Charlesfort năm 1563 Những người thực dân có thể đã quyết định tự giải cứu mình bằng cách đi thuyền đến nước Anh trong mối đe dọa do cuộc thám hiểm năm 1587 để lại. Nếu một nỗ lực như vậy được thực hiện, con tàu có thể đã bị mất trắng trên biển, do không có cả con tàu và bất kỳ dấu vết nào của thực dân.. Miller cũng gợi ý rằng những người thực dân có thể là những người theo chủ nghĩa Ly khai, đang tìm kiếm nơi ẩn náu ở Mỹ khỏi sự đàn áp tôn giáo ở Anh. Raleigh bày tỏ sự cảm thông với những người theo chủ nghĩa Ly khai, trong khi Walsingham coi họ là một mối đe dọa cần phải loại bỏ..
Theo McMullan, Raleigh đã lặng lẽ thiết lập lại mối liên hệ với thuộc địa vào năm 1597, và các chuyến thám hiểm của ông ta chỉ đơn giản là lấy một số thu hoạch của thực dân Roanoke. Theo quan điểm này, thuộc địa đã không thực sự bị bỏ rơi cho đến khi bí mật về vị trí của thuộc địa chết theo Raleigh vào năm 1618. Sau thời điểm đó, McMullan lập luận, những người thực dân sẽ bắt đầu đồng hóa với người Croatan tại Beechland.. Vở kịch của Green kết thúc với cảnh những người thực dân rời đảo Roanoke để trốn tránh một con tàu Tây Ban Nha đang tiến đến, khiến khán giả tự hỏi liệu người Tây Ban Nha có tìm thấy họ hay không. Cái đầu tiên đôi khi được coi là khác với phần còn lại, dựa trên phân tích ngôn ngữ và hóa học, và có thể là vật thật.