✨Luật Jim Crow

Luật Jim Crow

Luật Jim Crow là hệ thống luật lệ áp đặt chế độ phân chia chủng tộc của các tiểu bang và địa phương ở miền Nam Hoa Kỳ vào cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20. "Jim Crow" là thuật ngữ miệt thị cho người Mỹ gốc Phi. Luật Jim Crow cuối cùng bị bãi bỏ vào năm 1965. Những địa phương khác của Hoa Kỳ cũng có chính sách phân chia chủng tộc, mặc dù một vài tiểu bang bên ngoài miền Nam cấm phân biệt chủng tộc trong nơi công cộng và bầu cử. Các tiểu bang miền Nam ban hành luật Jim Crow để tước quyền bầu cử và xóa bỏ những thành quả chính trị, kinh tế của người Mỹ gốc Phi trong thời kỳ Tái thiết. Phong trào lily-white trong Đảng Cộng hòa cũng ủng hộ phân chia chủng tộc.

Luật Jim Crow áp đặt chế độ phân chia chủng tộc tại mọi cơ sở công cộng ở các tiểu bang thuộc Liên minh miền Nam Hoa Kỳ cũ và một số tiểu bang khác từ thập niên 1870. Năm 1896, Tòa án tối cao xác nhận luật Jim Crow trong vụ Plessy kiện Ferguson, phán quyết rằng phân chia chủng tộc không vi phạm quyền bình đẳng trước pháp luật của người Mỹ gốc Phi nếu cơ sở của các chủng tộc ngang nhau. Ngoài ra, trường công lập ở hầu hết miền Nam về cơ bản đã thực hiện phân chia chủng tộc sau Nội chiến Hoa Kỳ. Những đạo luật khác tước quyền bầu cử, quyền tham gia chính trị của hầu hết người Mỹ gốc Phi ở miền Nam.

Trên thực tế, các cơ sở dành cho người Mỹ gốc Phi luôn kém hơn và thiếu tiền so với các cơ sở dành cho người Mỹ da trắng; đôi khi người da đen không có cơ sở nào cả. Luật Jim Crow thể chế hóa những bất bình đẳng kinh tế, giáo dục, chính trị, xã hội của người Mỹ gốc Phi, biến họ thành công dân hạng hai. Năm 1909, Hiệp hội quốc gia vì sự tiến bộ của người da màu (NAACP) được thành lập với mục tiêu vận động bãi bỏ chế độ phân chia chủng tộc.

Năm 1954, Tòa án tối cao Hoa Kỳ phán quyết rằng sự phân chia chủng tộc trong trường công lập là vi hiến trong vụ kiện Brown kiện Hội đồng Giáo dục. Tòa án Warren tiếp tục phán quyết chống luật Jim Crow trong những vụ khác như Heart of Atlanta Motel, Inc. kiện Hoa Kỳ năm 1964, nhưng một số tiểu bang chống đối chấp hành quyết định của Tòa án tối cao trong nhiều năm. Luật Dân quyền năm 1964 và Luật Quyền bầu cử năm 1965 bãi bỏ những luật Jim Crow còn lại. Năm 1967, Tòa án tối cao hủy bỏ luật cấm hôn nhân khác chủng tộc ở các tiểu bang miền Nam trong vụ kiện Loving kiện Virginia.

Nguồn gốc

Tháng 1 năm 1865, Quốc hội đề xuất một tu chính án hiến pháp bãi bỏ chế độ nô lệ tại Hoa Kỳ. Tu chính án được phê chuẩn vào ngày 18 tháng 12 năm 1865, trở thành Tu chính án 13. liên_kết=https://en.wikipedia.org/wiki/File:Jimcrow.jpg|nhỏ|Bìa bản nhạc "[[:en:Jump_Jim_Crow|Jump Jim Crow" ()]] liên_kết=https://en.wikipedia.org/wiki/File:FreedmenVotingInNewOrleans1867.jpeg|nhỏ|Người da đen tự do đi bầu cử tại [[New Orleans, năm 1867]] Trong thời kỳ Tái thiết, chính quyền liên bang bảo vệ quyền công dân của người Mỹ gốc Phi từng là nô lệ và thiểu số người da đen tự do trước Nội chiến Hoa Kỳ ở miền Nam Hoa Kỳ. Vào thập niên 1870, Đảng Dân chủ phía Nam dần giành lại chính quyền. Các nhóm bán quân sự, chẳng hạn như Ku Klux Klan, Liên đoàn Da trắng và Áo Đỏ, phá hoại tổ chức của Đảng Cộng hòa, trục xuất những quan chức thuộc Đảng Cộng hòa và linsơ cử tri da đen nhằm ngăn người da đen đi bầu cử. Tình trạng gian lận bầu cử xảy ra trên diện rộng. Tại Wilmington, North Carolina, các lực lượng da trắng thượng đẳng tiến hành một cuộc đảo chính lật đổ chính quyền dân cử của Đảng Cộng hòa và thảm sát người da đen trong chính quyền. Ở Louisiana, tranh chấp về cuộc bầu cử thống đốc kéo dài nhiều năm và người Mỹ gốc Phi đối mặt với tình trạng bạo lực gia tăng từ cuộc bầu cử năm 1868.

Nhằm thuyết phục Đảng Dân chủ phía Nam chấp nhận kết quả bầu cử tổng thống 1876, chính quyền liên bang đồng ý rút toàn bộ quân đội liên bang khỏi miền Nam vào năm 1877. Thành phần da trắng trong Đảng Dân chủ phía Nam giành lại chính quyền ở mọi tiểu bang miền Nam và ban hành luật Jim Crow, chính thức thiết lập chế độ phân chia chủng tộc.

Trong suốt thập niên 1880, người da đen vẫn được bầu vào chính quyền địa phương tại các khu vực có đông người da đen, nhưng quyền bầu cử của họ bị hạn chế tại cấp tiểu bang và cấp liên bang. Các tiểu bang thông qua luật siết chặt quy định đăng ký cử tri và bầu cử, làm suy giảm sự tham gia chính trị của hầu hết người da đen và nhiều người da trắng nghèo. Từ năm 1890 đến năm 1910, mười trong số 11 tiểu bang thuộc Liên minh miền Nam Hoa Kỳ cũ ban hành hiến pháp, tu chính án hiến pháp mới về cơ bản tước quyền bầu cử của hầu hết người da đen và hàng chục nghìn người da trắng nghèo thông qua thuế bầu cử, các bài kiểm tra khả năng đọc viết, đọc hiểu và các yêu cầu về cư trú, hồ sơ.

Tỷ lệ cử tri da đen đi bỏ phiếu giảm mạnh ở miền Nam sau khi luật Jim Crow được ban hành. Tại Louisiana, số cử tri da đen giảm xuống còn 5.320 người vào năm 1900, mặc dù họ chiếm phần lớn dân số của tiểu bang; năm 1910, chỉ có 730 cử tri da đen ở Louisiana, ít hơn 0,5% số đàn ông da đen đủ điều kiện. Ở North Carolina, người da đen bị loại khỏi danh sách cử tri từ năm 1896 đến năm 1904 và tầng lớp trung lưu da đen bị xóa bỏ. Ở Alabama, hàng chục nghìn người da trắng nghèo bị tước quyền bầu cử, mặc dù ban đầu chính quyền cam kết sẽ đảm bảo quyền bầu cử của họ.

Những người bị tước quyền bầu cử không đủ tư cách tham gia bồi thẩm đoàn và không được ứng cử vào chính quyền địa phương. Mặc dù hầu hết các tiểu bang miền Nam đã thành lập các trường công lập đầu tiên trong thời kỳ Tái thiết, các trường dành cho trẻ em da đen luôn thiếu tiền so với các trường dành cho trẻ em da trắng, ngay cả khi xét đến tình hình kinh tế khó khăn của miền Nam sau Nội chiến Hoa Kỳ.

Giống như trường học, thư viện công cộng dành cho người da đen không được tài trợ đầy đủ và thường không có sách, tài liệu mới. Trước thế kỷ 20, hầu hết các thư viện dành cho người Mỹ gốc Phi đều là thư viện trong một trường học. Phải đến tận thập kỷ đầu tiên của thế kỷ 20 thì người Mỹ gốc Phi ở miền Nam mới được tiếp cận thư viện hoàn chỉnh. Tuy nhiên, việc tiếp cận thư viện thường xuyên bị gián đoạn. Quỹ Carnegie tài trợ xây dựng nhiều thư viện công cộng dành cho người Mỹ gốc Âu và người Mỹ gốc Phi trong thời kỳ này. Trong Thời kỳ Tiến bộ, việc tách biệt người da đen khỏi người da trắng trở thành thường lệ, ngay cả trong những lĩnh vực luật Jim Crow không cấm người da đen, ví dụ như thể thao hoặc giải trí.

Cuộc bầu cử tổng thống năm 1912 phơi bày sự yếu thế của người Mỹ gốc Phi. Hầu hết người da đen vẫn sống ở miền Nam và bị tước quyền bầu cử. Trong khi thuế bầu cử và các yêu cầu về trình độ biết chữ cấm nhiều người nghèo hoặc mù chữ bỏ phiếu, những quy định này thường có kẽ hở cho phép người Mỹ gốc Âu đi bầu cử. Ví dụ: ở Oklahoma, người nào đủ điều kiện bỏ phiếu trước năm 1866, hoặc có quan hệ họ hàng với người đủ điều kiện bỏ phiếu trước năm 1866, thì được miễn yêu cầu về trình độ biết chữ, nhưng người da trắng hoặc người Mỹ gốc Âu là những người duy nhất có quyền bầu cử trước năm 1866.

Woodrow Wilson trúng cử tổng thống, là tổng thống đầu tiên xuất thân ở miền Nam sau Nội chiến Hoa Kỳ mặc dù ông là một đảng viên Đảng Dân chủ từ New Jersey. Wilson bổ nhiệm người miền Nam vào Nội các. Một số thành viên Nội các bắt đầu thúc đẩy việc phân chia chủng tộc tại nơi làm việc, mặc dù Washington, D.C. và chính quyền liên bang đã xóa bỏ phân chia chủng tộc sau Nội chiến Hoa Kỳ. Năm 1913, Bộ trưởng Ngân khố William Gibbs McAdoo bày tỏ ý kiến phản đối phụ nữ da đen và da trắng làm việc chung trong công sở.

Chính quyền Wilson áp dụng chế độ phân chia chủng tộc trong chính quyền liên bang, bất chấp sự phản đối của các lãnh đạo người Mỹ gốc Phi và các tổ chức tiến bộ da trắng ở miền Bắc và Trung Tây. Wilson bổ nhiệm các chính trị gia miền Nam ủng hộ phân chia chủng tộc vì ông tin rằng sự phân chia chủng tộc là vì lợi ích tốt nhất của cả người da đen và người da trắng.

Ở Texas, một số thị trấn thông qua quy định phân chia chủng tộc trong khu dân cư từ năm 1910 đến thập niên 1920. Người da đen cũng bắt buộc phải dùng vòi uống nước và nhà vệ sinh riêng. Phong trào lily-white trong Đảng Cộng hòa cũng ủng hộ loại trừ người Mỹ gốc Phi khỏi các vị trí lãnh đạo trong đảng.

Lịch sử

Nỗ lực phản kháng đầu tiên

liên_kết=https://en.wikipedia.org/wiki/File:JimCrowInDurhamNC.jpg|nhỏ|Biển báo phòng chờ da màu tại một trạm xe buýt ở [[Durham, North Carolina, tháng 5 năm 1940]] Năm 1875, Quốc hội thông qua Luật Dân quyền 1875, quy định mọi người đều có quyền bình đẳng tại nơi công cộng, chẳng hạn như nhà trọ, phương tiện giao thông công cộng, nhà hát và những nơi giải trí khác, bất kể chủng tộc, màu da hoặc lý lịch nô dịch. Tuy nhiên, đạo luật có ít tác dụng trong thực tế. Năm 1883, Tòa án tối cao tuyên bố rằng quy định bình đẳng tại nơi công cộng của Luật Dân quyền 1875 là vi hiến. Quốc hội không thông qua luật dân quyền nào khác cho đến năm 1957 do sự phản đối của khối nghị sĩ miền Nam của Đảng Dân chủ trong Quốc hội.

Năm 1887, Mục sư William Henry Heard khiếu nại Công ty Đường sắt Georgia có hành vi phân biệt đối xử tại Ủy ban Thương mại Liên bang vì hành khách da đen phải ngồi toa khác hành khách da trắng. Ủy ban Thương mại Liên bang bác đơn khiếu nại trên cơ sở toa của hành khách da đen có chất lượng ngang toa của hành khách da trắng.

Năm 1890, Louisiana ban hành luật tách biệt hành khách da màu và da trắng trên tàu hỏa. Trước đó, pháp luật Louisiana cấm hành khách da đen ngồi cùng người da trắng, nhưng cho phép hành khách da màu ngồi cùng hành khách da trắng. Ở New Orleans, Ủy ban công dân New Orleans được thành lập nhằm vận động bãi bỏ đạo luật. Ủy ban thuyết phục Homer Plessy, một người đàn ông da màu mang dòng máu một phần tám da đen, vi phạm đạo luật nhằm khởi kiện đạo luật tại tòa án.

Năm 1892, Plessy mua vé tàu từ New Orleans của Công ty Đường sắt Đông Louisiana. Sau khi lên tàu, ông thông báo với người soát vé về chủng tộc của mình và ngồi vào toa dành cho người da trắng. Plessy bị bắt sau khi từ chối xuống toa dành riêng cho người da màu và khởi kiện đạo luật. Năm 1896, Tòa án tối cao Hoa Kỳ thụ lý vụ kiện của Plessy. Trong vụ Plessy kiện Ferguson, Tòa án tối cao xác nhận rằng đạo luật của Louisiana quy định toa tàu riêng biệt nhưng bình đẳng cho người da đen là hợp hiến, xác lập học thuyết pháp lý "riêng biệt nhưng bình đẳng.

Phân biệt chủng tộc tại Hoa Kỳ

liên_kết=https://en.wikipedia.org/wiki/File:JimCrowCar2.jpg|trái|nhỏ|Tranh biếm họa năm 1904 về toa xe của người da trắng và người da đen. Cơ sở của người da đen trên thực tế thường kém hơn cơ sở của với người da trắng. Chủ da trắng miền Nam gặp phải khó khăn trong việc quản lý thợ da đen sau khi chế độ nô lệ bị bãi bỏ và họ căm phẫn người Mỹ gốc Phi, những người đại diện cho thất bại của Liên minh miền Nam Hoa Kỳ trong Nội chiến Hoa Kỳ. Nhiều người da trắng tìm cách bảo vệ địa vị cũ bằng cách cấm cản người Mỹ gốc Phi thực hiện quyền lợi của họ.

Những lực lượng da trắng thượng đẳng dùng thuyết chủng tộc khoa học và định kiến tiêu cực về người Mỹ gốc Phi để biện minh cho việc phân chia chủng tộc. Ví dụ: định kiến đàn ông da đen thèm khát phụ nữ da trắng được dùng để biện minh cho sự phân chia chủng tộc trong xã hội, từ nhà ở đến việc cấm người da đen chơi cờ vua với người da trắng.

Chiến tranh thế giới thứ hai và thời hậu chiến

Năm 1944, Thẩm phán Frank Murphy lần đầu tiên dùng từ "phân biệt chủng tộc" khi phản đối phán quyết của Tòa án tối cao trong vụ Korematsu kiện Hoa Kỳ. Murphy viết rằng việc Tòa án tối cao xác nhận chính sách giam giữ người Mỹ gốc Nhật là sa vào "vực thẳm kinh khủng của phân biệt chủng tộc". Ông cũng dùng từ này hai lần trong một phán quyết khác của Tòa án tối cao trong cùng ngày. liên_kết=https://en.wikipedia.org/wiki/File:Educational_separation_in_the_US_prior_to_Brown_Map.svg|phải|nhỏ|350x350px|Phân chia chủng tộc trong trường học tại Hoa Kỳ trước phán quyết Brown. Các tiểu bang miền Nam hoặc có lịch sử chế độ nô lệ lâu đời nhất (đỏ) đều thực hiện phân chia chủng tộc trong trường học trên toàn tiểu bang. Nhiều cuộc biểu tình, tẩy chay phản đối phân chia chủng tộc diễn ra trong suốt thập niên 1930 và 1940. Từ đầu thế kỷ 20, NAACP tiến hành một loạt các vụ kiện chống những đạo luật tước quyền bầu cử của cử tri da đen trên khắp miền Nam. Một số cuộc biểu tình ban đầu đạt được kết quả tích cực, đặc biệt là sau Chiến tranh thế giới thứ hai. Nhiều cựu binh da đen trở nên bất mãn với sự phân biệt đối xử. Năm 1947, K. Leroy Irvis dẫn đầu một cuộc biểu tình phản đối phân biệt đối xử về chủng tộc trong tuyển dụng của các cửa hàng bách hóa tại Pittsburgh.

Sau Chiến tranh thế giới thứ hai, người da màu ngày càng phản đối sự phân chia chủng tộc. Một số vụ việc nóng tiếp sức cho phong trào dân quyền, bao gồm vụ cảnh sát đánh đập, làm mù mắt cựu binh Isaac Woodard vào năm 1946. Năm 1948, Tổng thống Harry S. Truman ban hành Sắc lệnh hành pháp 9981, chấm dứt phân chia chủng tộc trong Quân đội Hoa Kỳ. Trong cùng năm, Silas Herbert Hunt đăng ký vào Đại học Arkansas, trở thành người Mỹ gốc Phi đầu tiên nhập học một trường đại học da trắng ở miền Nam.

Trước sự phát triển của phong trào dân quyền và phán quyết bất lợi của tòa án liên bang, nhiều tiểu bang miền Nam đối phó bằng cách thông qua những biện pháp kháng cự khác.

Suy tàn và bãi bỏ

Brown kiện Hội đồng Giáo dục

liên_kết=https://en.wikipedia.org/wiki/File:Warren_Supreme_Court.jpg|nhỏ|Trong án lệ bước ngoặt [[Brown kiện Hội đồng Giáo dục vào năm 1954, Tòa án tối cao Hoa Kỳ dưới Chánh án Earl Warren nhất trí phán quyết rằng việc phân chia chủng tộc trong trường công lập là vi hiến.]] Năm 1954, luật sư Thurgood Marshall của Ủy ban Bảo vệ pháp lý NAACP đưa ra vụ kiện mang tính bước ngoặt Brown kiện Hội đồng Giáo dục trước Tòa án tối cao Hoa Kỳ. Tòa án tối cao dưới Chánh án Earl Warren nhất trí hủy bỏ án lệ Plessy năm 1896, phán quyết rằng sự phân chia chủng tộc trong trường công lập là vi hiến. nhưng hành động bất tuân dân sự của Parks trở thành biểu tượng của phong trào dân quyền Hoa Kỳ. Từ tháng 12 năm 1955 đến tháng 12 năm 1956, các nhà hoạt động tiến hành cuộc tẩy chay xe buýt Montgomery, dẫn đến việc xóa bỏ phân chia chủng tộc trên xe buýt tư nhân trong thành phố. Các cuộc biểu tình và các vụ kiện góp phần làm suy yếu luật Jim Crow.

Chính thức bãi bỏ

liên_kết=https://en.wikipedia.org/wiki/File:Lyndon_Johnson_signing_Civil_Rights_Act,_July_2,_1964.jpg|nhỏ|Tổng thống [[Lyndon B. Johnson ký ban hành Luật Dân quyền 1964.]] Sau phán quyết của Tòa án tối cao trong vụ Brown kiện Hội đồng Giáo dục, các tiểu bang miền Bắc và các tiểu bang biên giới nhanh chóng xóa bỏ phân chia chủng tộc trong trường học, nhưng các tiểu bang miền Nam chống đối bằng cách đóng cửa trường học dưới chiến lược Kháng cự lớn. Những lực lượng ôn hòa ở miền Nam bị cả hai bên phản đối và không có ảnh hưởng lớn. Năm 1957, Hội nghị Lãnh đạo Kitô giáo miền Nam (SCLC) được thành lập dưới sự lãnh đạo của Martin Luther King Jr. SCLC thay thế NAACP làm lãnh đạo phong trào dân quyền và chủ trương đường lối đấu tranh bất tuân dân sự. King tổ chức các cuộc biểu tình lớn, thu hút sự chú ý của đông đảo truyền thông.

SCLC, các nhà hoạt động sinh viên và các tổ chức địa phương tổ chức các cuộc biểu tình trên khắp miền Nam. Năm 1963, SCLC tổ chức cuộc vận động Birmingham, thu hút sự chú ý của dư luận cả nước sau khi Giám đốc An toàn công cộng Bull Connor cho phép cảnh sát dùng dùi cui, chó nghiệp vụ và vòi rồng để giải tán cuộc biểu tình. Trước cảnh tượng tàn bạo của cảnh sát Birmingham, Tổng thống John F. Kennedy đe dọa triển khai quân đội liên bang để lập lại trật tự. Cuối cùng, thị trưởng Birmingham đồng ý cho phép người da đen dùng chung thư viện, sân golf và những cơ sở khác của người da trắng.

Vào mùa hè năm 1963, hơn 100.000 người tham gia 800 cuộc biểu tình tại 200 thành phố và thị trấn ở miền Nam. Tháng 6 năm 1963, Thống đốc Alabama George Wallace làm trầm trọng thêm cuộc khủng hoảng khi từ chối chấp hành lệnh của tòa án liên bang để nhận hai sinh viên da đen vào Đại học Alabama. Kennedy đáp trả bằng cách trình Quốc hội một dự luật dân quyền toàn diện và yêu cầu Bộ trưởng Bộ Tư pháp Robert F. Kennedy khởi kiện các trường học phân chia chủng tộc, đồng thời cắt ngân sách liên bang cho các chương trình phân biệt đối xử về chủng tộc. Ngày 28 tháng 8 năm 1963, Martin Luther King Jr. phát động cuộc tuần hành tới Washington D.C. để vận động thông qua luật dân quyền, thu hút 200.000 người biểu tình. Tuy nhiên, khối nghị sĩ miền Nam tiếp tục chặn mọi dự luật.

Sau khi Kennedy bị ám sát, Tổng thống Lyndon B. Johnson kêu gọi Quốc hội lập tức thông qua luật dân quyền nhằm tôn vinh di sản của Kennedy. Tại Hạ viện, Johnson liên minh với khối miền Bắc trong Đảng Cộng hòa để thông qua đạo luật. Với sự ủng hộ của Everett Dirksen, lãnh đạo Đảng Cộng hòa tại Thượng viện, dự luật được Thượng viện thông qua vào ngày 19 tháng 6 năm 1964, lần đầu tiên sự cản trở của khối thượng nghị sĩ miền Nam bị vô hiệu.

Luật Dân quyền 1964 đảm bảo quyền bình đẳng tiếp cận cơ sở công cộng như nhà hàng và nơi giải trí, cho phép Bộ Tư pháp khởi kiện trường học có tình trạng phân chia chủng tộc, tăng cường quyền hạn của Ủy ban Dân quyền và cho phép chính quyền liên bang cắt nguồn tài trợ trong trường hợp phân biệt đối xử. Ngoài ra, doanh nghiệp có ít nhất 25 nhân viên và chung cư bị cấm phân biệt đối xử về chủng tộc, tôn giáo và giới. Đạo luật được chấp nhận rộng rãi trên cả nước sau khi được ban hành vào ngày 2 tháng 7 năm 1964, ngoại trừ một thiểu số ngoan cố chống đối, tiêu biểu là Lester Maddox ở Georgia.

Ngày 2 tháng 7 năm 1964, Johnson ký ban hành Luật Dân quyền năm 1964. Đạo luật cấm phân biệt đối xử tại các nơi công cộng, bao gồm nhà hàng, khách sạn, cửa hàng, trường học tư thục và nơi làm việc.

Đến năm 1965, những nỗ lực trao quyền bầu cử cho cử tri ở miền Nam chỉ đạt được thành công khiêm tốn. Ở một số khu vực, sự phản kháng của người da trắng khiến những nỗ lực này gần như không hiệu quả. Vụ sát hại ba nhà hoạt động quyền bầu cử ở Mississippi vào năm 1964 cùng với nhiều hành vi bạo lực, khủng bố khác nhằm vào người da đen thu hút sự chú ý của cả nước. Sau khi cảnh sát Alabama tấn công những người tham gia cuộc tuần hành từ Selma đến Montgomery vào ngày 7 tháng 3 năm 1965, Johnson và Quốc hội quyết tâm vượt qua sự phản kháng của khối nghị sĩ miền Nam. Tổng thống Johnson kêu gọi Quốc hội thông qua một đạo luật bảo vệ quyền bầu cử, về sau trở thành Luật Quyền bầu cử.

Luật Quyền bầu cử 1965 cấm phân biệt đối xử về chủng tộc trong bầu cử liên bang, tiểu bang, địa phương và bãi bỏ các rào cản pháp lý của tiểu bang đối với việc thực hiện quyền bầu cử. Ngoài ra, chính quyền liên bang có quyền giám sát những quận có tỷ lệ cử tri thiểu số đi bỏ phiếu thấp. Nhiều quy định bầu cử bị khởi kiện tại tòa án để đảm bảo quyền bầu cử của cử tri da đen.

Ảnh hưởng và hậu quả

Người Mỹ gốc Phi di cư

liên_kết=https://en.wikipedia.org/wiki/File:Negro_drinking_at_%22Colored%22_water_cooler_in_streetcar_terminal,_Oklahoma_City,_Oklahoma_by_Russell_Lee.jpg|nhỏ|Một người Mỹ gốc Phi đang uống nước tại một vòi nước uống da màu ở trạm xe điện mặt đất tại [[Thành phố Oklahoma, Oklahoma, năm 1939]] Luật Jim Crow và số vụ linsơ cao ở miền Nam là nguyên nhân chính của cuộc đại di cư của người Mỹ gốc Phi vào đầu thế kỷ 20 đến các thành phố ở Đông Bắc, Trung Tây và Tây Hoa Kỳ.

Hôn nhân khác chủng tộc

Luật Dân quyền năm 1964 không bãi bỏ những đạo luật cấm hôn nhân khác chủng tộc của các tiểu bang. Tuy nhiên, Tòa án tối cao nhất trí tuyên bố luật cấm hôn nhân khác chủng tộc là vi hiến trong vụ Loving kiện Virginia. Trong quyết định của tòa án, Chánh án Earl Warren khẳng định rằng "quyền tự do kết hôn hoặc không kết hôn với một người khác chủng tộc là quyền của cá nhân đó và không thể bị Nhà nước xâm phạm".

👁️ 2 | 🔗 | 💖 | ✨ | 🌍 | ⌚
**Luật Jim Crow** là hệ thống luật lệ áp đặt chế độ phân chia chủng tộc của các tiểu bang và địa phương ở miền Nam Hoa Kỳ vào cuối thế kỷ 19 và đầu
**Martin Luther King, Jr.** (viết tắt **MLK**; 15 tháng 1 năm 1929 – 4 tháng 4 năm 1968) là Mục sư Baptist, nhà hoạt động nhân quyền người Mỹ gốc Phi, và là người đoạt Giải
**Virginia** (phát âm tiếng Việt: Vơ-gin-ni-a; phát âm tiếng Anh: ), tên chính thức là **Thịnh vượng chung Virginia** (), là một bang nằm tại khu vực Nam Đại Tây Dương của Hợp chúng quốc
**Nội chiến Hoa Kỳ** (, 12 tháng 4 năm 1861 – 9 tháng 5 năm 1865, còn được biết đến với nhiều tên gọi khác nhau), là một cuộc nội chiến diễn ra ở Hoa
nhỏ|230x230px|Xe buýt ở [[trạm xe buýt Trường Đại học Tôn Đức Thắng, Thành phố Hồ Chí Minh]] Xe buýt đầu tiên trong lịch sử: một chiếc xe tải hiệu Benz được chuyển đổi bởi công
**Lịch sử Hoa Kỳ**, như được giảng dạy tại các trường học và các đại học Mỹ, thông thường được bắt đầu với chuyến đi thám hiểm đến châu Mỹ của Cristoforo Colombo năm 1492
nhỏ|phải|Rosa Park và Martin Luther King, Jr. (ngồi sau) **Rosa Louise McCauley Parks** (4 tháng 2 năm 1913 - 24 tháng 10 năm 2005) là một nhà hoạt động người Mỹ trong phong trào dân quyền
nhỏ|Cảnh sát vũ trang thi hành lệnh giới nghiêm tại [[Atlanta|Atlanta, Georgia, một phần của cuộc biểu tình George Floyd năm 2020]] **Lệnh** **giới nghiêm** là một lệnh quy định thời gian áp dụng các
**Oklahoma** (phát âm như **Uốc-lơ-hâu-mơ**) ( _òɡàlàhoma_, ) là một tiểu bang nằm ở miền nam Hoa Kỳ. Với dân số 3,6 triệu người vào năm 2007 và diện tích 177.847 km², Oklahoma là tiểu bang
[[Bầu cử là một phần quan trọng trong tiến trình dân chủ.]] **Dân chủ hóa** là một từ trong khoa học chính trị và xã hội học để chỉ những thay đổi về mọi mặt
**Người da trắng thượng đẳng** là một hệ tư tưởng phân biệt chủng tộc dựa vào niềm tin, và quảng bá niềm tin đó, rằng người da trắng cao cấp hơn trong một số đặc
**_Tội đồ_** () là một bộ phim điện ảnh Mỹ thuộc thể loại hành động – nhạc kịch – kinh dị – siêu nhiên – chính kịch ra mắt vào năm 2025 do Ryan Coogler
**Người Mỹ gốc Phi** (Anh: _African Americans)_ hay **Người Mỹ da đen** (Black Americans)là thành phần chủng tộc sinh sống ở Hoa Kỳ có tổ tiên từng là thổ dân ở châu Phi nam Sahara,
liên_kết=https://en.wikipedia.org/wiki/File:%22Colored%22_drinking_fountain_from_mid-20th_century_with_african-american_drinking.jpg|thế=|nhỏ|272x272px|Một người Mỹ gốc Phi uống nước từ một bình nước tách riêng theo chủng tộc dán nhãn "[cho người] Da màu", ở [[Thành phố Oklahoma, .]] **Phân biệt đối xử** là quá trình tạo
**South Carolina** () là một tiểu bang thuộc phía đông nam của Hoa Kỳ. Phía bắc giáp North Carolina, phía đông nam giáp Đại Tây Dương và phía tây nam giáp Georgia dọc theo sông
**Ralph Northam** (hay **Ralph Shearer Northam**, sinh ngày 13 tháng 9 năm 1959) là một bác sĩ, y gia, chính trị gia người Mỹ. Ông đã từng giữ chức vụ Thống đốc thứ 73 của
**Quốc hội Hoa Kỳ khóa 118** (tiếng Anh: _118th United States Congress_) là hội nghị hiện tại của nhánh lập pháp của chính phủ liên bang Hoa Kỳ, bao gồm Thượng viện Hoa Kỳ và
thumb|Phiên Khai mạc Quốc hội Hoa Kỳ thứ 116 tại Phòng họp Hạ viện thumb|Nghi thức Khai mạc tại Thượng viện **Quốc hội Hoa Kỳ thứ 116** () là hội nghị ngành lập pháp hiện
**Quốc hội Hoa Kỳ khóa 119** (tiếng Anh: _119th United States Congress_) là nhiệm kỳ hiện tại của nhánh lập pháp chính quyền liên bang Hoa Kỳ, gồm Thượng viện Hoa Kỳ và Hạ viện
Ban nhạc rock người Anh The Beatles thường được coi là ban nhạc quan trọng và có ảnh hưởng nhất trong lịch sử âm nhạc đại chúng. Với đội hình bao gồm John Lennon, Paul
**Stone Temple Pilots** (còn được gọi với tên viết tắt là **STP**) là một ban nhạc rock người Mỹ đến từ San Diego, California, ban đầu bao gồm Scott Weiland (ca sĩ chính), anh em
**_Dances with Wolves_** là một bộ phim điện ảnh sử thi Viễn Tây của Mỹ phát hành năm 1990 do Kevin Costner đạo diễn, sản xuất và đóng chính. Kịch bản phim do Michael Blake