✨Bên Cầu Dệt Lụa
Vở BÊN CẦU DỆT LỤA được soạn giả THẾ CHÂU viết
cho sân khấu THANH MINH - THANH NGA vào khoảng năm 1976.
VỚI SỰ THAM GIA CỦA CÁC DIỄN VIÊN SÂN KHẤU NAM BỘ
Thanh Nga : Quỳnh Nga…………..
Thanh Sang : Trần Minh ………….
Ngọc Nuôi : Trần Mẫu…………….
Thanh Tú : Nhuận Điền ……………
Kim Hương : Tiểu Loan ……………
Xuân Lan : Công chúa Bích Vân……
Văn Ngà : Vua ………………………
Ba Xây : Tướng quân Giả Lộ………..
Chí Hiếu : Quan huyện………………
Bảo Quốc : Tất Đạo………………….
Hùng Minh : Hiếu Danh……………..Trần Mẫu:
Đừng… đừng… Đừng đánh tôi, đừng đánh con tôi, đừng… đừng…. á…
Trần Minh:
Mẹ, mẹ
Trần Mẫu:
Chuyện gì vậy con?
Trần Minh:
Mẹ. mẹ mớ , mẹ làm con sợ quá hà.
Trần Mẫu:
Mẹ vừa trải qua một cơn mộng dữ, có hình ảnh hồi sáng này, quan huyện đánh đuổi mẹ con ta hết sức tàn nhẫn.
Trần Minh:
Thưa mẹ, Mẹ đừng nghĩ gì đến chuyện đó nữa hết ớ mẹ, mẹ hãy ráng nằm tịnh dưỡng thì bệnh mẹ mới mau lành được mẹ à.
Trần Mẫu:
Bịnh mẹ làm sao mạnh được con, mẹ biết trong mình của mẹ lắm rồi.
Trần Minh:
Mẹ, mẹ đừng nói vậy mẹ à. Thôi mẹ uống chén thuốc này đi mẹ.
Mẹ uống chén thuốc này đi mẹ.
Trần Mẫu:
Mẹ uống thuốc như là uống nước lã vậy con à
Trần Minh:
Mẹ uống đi, thuốc này hay lắm mẹ, uống đi mẹ.
Mẹ nằm xuống nghỉ đi mẹ
Trần Mẫu:
Con để đó cho mẹ. Trần Minh, tiền đâu mà con lo thuốc cho mẹ? Hay là con ...
Trần Minh:
Mẹ, mẹ đừng nghĩ rằng con vì cái nghèo bức bách mà làm cho con phải đổi chí, để làm những điều xằng bậy. Hồi sáng nầy nè, anh Nhuận Điền ảnh thấy mẹ nằm mê mang, cho nên ảnh đi rước thầy về coi mạch và hốt thuốc cho mẹ đó.
Trần Mẫu:
Tội nghiệp. Thằng Nhuận Điền nó đã nghèo, mà nó còn cưu mang đùm bọc mẹ con mình nữa, không có nó mẹ con mình phải sống sao đây !
[NGỰA Ô NAM] (7 câu, nhịp 4)
[1.] Con ơi giữa lúc mẹ lâm phải bịnh ... nguy,
Không có mái nhà đụt nắng che mưa
[2.] Tứ cố vô thân, manh áo không lành đủ để che thân
[3.] Đời sống quá tối tăm
Trần Minh:
Mẹ, con xin mẹ hãy an tâm mà dưỡng bịnh.
[4.] Còn ơn sâu nghĩa nặng của Nhuận Điền,
có ngày mình cũng phải liệu đáp đền.
Trần Mẫu:
[5.] Hột muối nghèo Nhuận Điền cắn chia ba.
Ôi lòng dạ người ta,
[6.] Vuốt mặt vong hôn làm con gia thất không thành,
Mẹ nhắm mắt khó yên lòng.
Trần Minh:
[7.] Mẹ, con cuối đầu van mẹ đừng nói vậy
Mẹ chết rồi thì con sống sao đây.
Trần Mẫu:
Trần Minh, Trần Minh . con đứng dậy, con đứng dậy. Con nhìn vào mắt mẹ, nghe mẹ hỏi, làm người con phải làm thế nào để biết đền ơn rửa nhục
Trần Minh:
Thưa mẹ, trước mặt mẹ, con xin thề. Dù hoàn cảnh thế nào con cũng phải nuôi chí lập thân, không thể nào cúi đầu để tuân theo mạng số. Ân sâu con phải đáp, hận nhục con phải đền.
Trần Mẫu:
Mẹ vui rồi, mẹ vui lòng nhắm mắt.
Trần Minh:..Mẹ, mẹ đừng nói vậy mẹ à
Trần Mẫu:
Nhuận Điền đâu mà mẹ không thấy vậy con?
Trần Minh:
Bữa nay trời chuyển mưa nè, rồi ảnh sợ mưa to làm ngập hết mấy liếp cải mới trồng, cho nên ảnh ra ngoải ảnh khai mương và tát nước rồi mẹ à
Trần Mẫu:
Sao con không ra đó để mà tiếp tay với nó, con lại ở đây ?
Trần Minh:
Dạ ... dạ tại me đau ...
Trần mẫu:
Mày .. (Trần Mẫu khoát tay đánh Trần Minh)
Trần Minh: (khóc) Mẹ ... mẹ ...
Trần Mẫu:
Trần Minh, ăn nhờ ở đậu với người ta, con phải biết ra sức cùng lo với người ta, tại sao con lại học đòi phường túi cơm vá áo ?
Trần Minh: (khóc)
Mẹ ...
Trần Mẫu:
Bộ mẹ đánh con như vậy là oan ức cho con phải không ?
Con hờn giận mẹ phải không con ?
Trần Minh:
Không, con nào dám hờn giận mẹ ...
Trần Mẫu:
Vậy tại sao con lại khóc ?
[VỌNG CỔ] (câu 1, 2, 3)
Câu 1 :
Trần Minh:
Mẹ ơi, con khóc vì con đã chợt hiểu ra mẹ không còn bao nhiêu hơi sức nữa, một tát tai không đủ để con đau như muốn thay cho lời vĩnh biệt đến muôn ... đời (HÒ)
Mẹ đó con đây nhìn nhau mà hoen mắt lệ mờ (HÒ)
Con đang tưởng như con đứng trên bờ đưa tiễn mẹ
Xuống thuyền chờ đợi để ra đi (XÊ)
Dù có thương người bịn rịn lúc chia ly
Kẻ trạo phu khó giữ chặt tay sào (XANG)
Mưa gió đêm này vẫn gào thét xôn xao
Bất đỗi bẻ sào cho thuyền ra sóng gió (CỐNG)
Câu 2 :
Trần Mẫu:
Đừng buồn nữa con, chuyện bèo mây tan hợp (XỀ)
tử sinh vốn đã định luật muôn đời.
Mẹ theo cha con cũng tạm yên vui, chỉ thương cho con
khôn lớn mà chưa thành gia thất (XANG)
Trần Minh:
Mẹ ơi sức lực của mẹ giờ đây như đèn cạn (XANG)
dầu trước gió thì lòng dạ nào đâu con còn mơ tưởng chuyện gia đình (HÒ)
Lời mẹ khắc dõng dạc uy nghi lòng con chưa kịp vui mừng (HÒ)
Con khép nép đợi chờ tay của mẹ
giáng xuống cho con đau rát cả thịt da (XÊ)
Hay cho con được vuốt từng giọt máu tuôn ra
Con sẽ sung sướng như được muôn ngàn châu báu (XANG)
Vì con thấy được trong xác thân khô héo
Mẹ vẫn còn đủ sức sống bên con (XANG)
Câu 3 :
Trần Mẫu:
Đừng khóc nữa con mà mẹ không yên lòng nhắm mắt ... (XANG)
Trần Minh:
Mẹ, mẹ đừng nói vậy mẹ à ... (XỀ)
Trần Mẫu:
Trần Minh ơi đời ai thoát được một lần sống chết
Con hãy bình tâm mà đón nhận định luật tự nhiên (XANG)
Mẹ đã già, đã chịu nhiều vinh nhục oan khiên
Đã sống đủ một đời còn chi ân hận (XANG)
Con đã lớn nên nhớ lời mẹ dặn (XÊ)
Là ân, nhục con phải lo báo báo đền, con chớ nên quên (CỐNG)
Tre phải tàn cho măng bụt vươn lên
Sau cái chết vẫn còn tiếp liền cái sống (XANG)
Tiếp nối liên miên thành cuộc đời sinh động
Con sống làm sao để mà được xứng đáng một con người (HÒ)
Trần Minh: Mẹ , mẹ ơi con muốn nói
Trần Mẫu:
Đừng nói gì nữa con, con hiếu thảo là mẹ vui rồi. Trần Minh, mẹ mệt quá rồi con. Trần Minh: Thôi mẹ nằm xuống nghỉ đi mẹTất Đạo: Trần Minh ơi có mày ờ nhà hông trần Minh ơi
Hiếu Danh: Trần Minh a….có ở nhà không Minh
Tất Đạo: Thằng này chắc có ở nhà nên hỏng có lên tiếng đó mày
Hiếu Danh: Ở nhà mà tao kêu rách cái cổ họng sao nó không trả lời mậy. Để tao vô tao kiếm nó cái coi Đạo
Tất Đạo: Đi, tao với mày vô
Hiếu Danh: Đi vô trước đi. Mà thôi, Hai đứa vô…….
Tất Đạo: Minh … Minh ơi… ui trời, trời đất ơi sao tao kêu mày quá trời mày không lên tiếng mậy?
Trần Minh: La um xùm, mẹ tui đau mới vừa nằm ngủ, các anh la nói um xùm vậy
Tất Đạo: Chuyện gì la um xùm, la um xùm, trời ơi mới bước vô chưa có nói tiếng nào hết mày nói la um xùm, la um xùm, la hồi nào mậy?
Trần Minh: Trời đất ơi, tôi biểu nói nhỏ nhỏ mà la lớn, bộ điên rồi sao?
Tất Đạo: Cái gì mày nói tao điên hả. ờ tao chịu điên ớ mày. Ê mày. Mẹ nó bịnh thiệt mày.
Hiếu Danh: Thì kệ nó mày, mẹ nó chớ bộ mẹ mày ha.
Tất Đạo: Trời ơi, mẹ nó chứ gì mẹ tao.
Hiếu Danh: Mẹ nó sao mày lo dữ vậy
Tất Đạo: Làm cái gì lo
Hiếu Danh: Mày nghe mẹ nó bịnh hôn?
Tất Đạo: Rồi sao?
Hiếu Danh: Mày chồm chồm tới hoài, bộ mày hong sợ bị lây hả mậy?
Tất Đạo: Bộ mày tưởng tao dễ lây lắm hả mậy
Trần minh: Trời ơi tui lạy mấy anh, nhỏ nhỏ một chút xíu, mẹ tui đau mới vừa nằm ngủ
Hiếu Danh: Trời lạy cái gì, tao nói như vậy là quá nhỏ rồi. bộ tao nói vậy là lớn lắm sao mậy?
Trần Minh: Trời đất ơi
Tất Đạo: Hỏi nó mầy.
Hiếu Danh: Ê, tại sao hồi sáng nầy mầy hổng tới trường mài mực cho tụi tao mậy ?
Tất Đạo: Ờ, mầy cũng không vô làm bài phú cho tụi tao nữa !
Hiếu Danh: Tụi tao tin tưởng có mầy nè, mầy làm bài mau cũng như chớp vậy đó, cho nên tao đâu có nhờ tới thằng khác đâu
Tất Đạo: Đúng
[KIM TIỀN BẢN] (16 câu, nhịp 4)
Hiếu Danh:
[1.] Có bao nhiêu đó mà thầy đánh tụi ... tao
Mỗi đứa mười roi đau thót ruột
[2.] Tao còn bị bắt khoanh tay,
tao quỳ gối cả một buổi trưa, chớ bộ…
Trần Minh:
[3.] Xin hai anh thương cho
vì mẹ của tôi đang lâm trọng bịnh
Tất Đạo:
Trời ơi, bịnh mà khoe !
Trần Minh:
[4.] Đành phải xao lãng việc sử kinh
Chớ không thể quên bổn phận làm con
Tất Đạo:
[5.] Miễn mầy, bả là mẹ của mầy,
chớ bộ bả là mẹ của tụi tao sao
Trần Minh nói dặm: Cái gì kỳ vậy?
[6.] Mà mày lại để cho tụi tao bị đòn
vì bài phú không xong
Trần Minh:
[7.] Đời tôi đã quá khổ đau
với kiếp người bất hạnh
[8.] Tôi đành phải chịu lỗi với mấy anh
Chớ tôi còn biết phải làm sao
Tất Đạo:
[9.] Í trời đất ơi, trời đất ơi, đâu có dễ dàng
tụi tao bị đòn mà mầy nói mầy không biết làm sao
[10.] Thầy đã đánh tụi nầy
thì mầy đâu có nghe đau
Trần Minh:
Trời ơi, tui xin hai anh thương ...
Hiếu Danh: (nạt)
[11.] Thôi ! thương cái gì ! Đạo à,
Tất Đạo: Cái gì?
Hiếu Danh: Mầy thương nó không mậy, chớ cái mặt của thằng nầy sao tao thấy tao hổng ưa đó mầy
Tất Đạo:
[12.] Tao hỏi mầy nè, cái bản mặt của thằng Trần Minh
thì làm sao mà ai ưa nó cho được
Hiếu Danh:
[13.] Nè, tao cho mầy biết nghe mậy, hễ dùi đánh đụt,
thì giờ đây đụt đánh săn
[14.] Thầy đã đánh tụi tao đau, thì tụi tao tới đây
tao đè đầu mầy để tao đập lại
Tất Đạo: (can)
Ê, khoan, khoan mầy, nóng quá, chưa có gì hết mà
Trần Minh:
[15.] Cái gì kỳ vậy ! Thôi giờ hai anh ở đây chơi đi,
chờ anh Nhuận Điền về đây tính lại
Tất Đạo:
Ha ha, nó dọa mậy !
Trần Minh:
[16.] Mà nếu ảnh có tính sao
Thì tôi cũng xin nhất nhất nghe theo.
Hiếu Danh: Ê, ê, ê,,, bộ mày tưởng tụi tao rãnh rang lắm sao hả mậy?.
Tất Đạo: ờ
Hiếu Danh: Mày thấy hôn, trời mưa trời gió vậy mà tao lặn lội từ bên nhà tao qua đây ta kiếm mày là cả một cái sự khổ cực mày biết hôn mậy?
Tất Đạo: ờ
Hiếu Danh:
Tới đây còn bày đặt mời mọc lợi, ở lợi ngồi, nhà nghèo mạc rệp hỏng có cái ghế mà đụng ai cũng mời hết trơn mậy. Mày biểu tao ở đây để chờ đợi cái thằng Nhuận Điền trâu nước đó hả. Tao không chờ đợi cái thằng nào hết ớ, mày nên nhớ rằng thầy đánh tụi tao đau quá thì tụi tao qua tụi tao kiếm mày tụi tao gật
Tất Đạo: Ý ơi khoan mày cũng vậy nữa, trời ơi. Sao tánh mày nóng quá vậy mậy. Thôi mày để tao nói chuyện với tụi nó. Ê, bộ mày tưởng mày đem cái tên Nhuận Điền ra mày hâm doạ là công tử Hiếu Danh đây sợ lắm hả mậy?
Hiếu Danh: Trời đất ơi, tới mầy nữa nghe mậy, ăn nói gì hổng có cẩn thận, lựa lời gì hết trơn hết trội vậy.
Tất Đạo: Sao hỏng cẩn thận.
Hiếu Danh: Mày muốn cái gì thì mày bước qua mày ăn thua đủ với nó đi, chớ mày đừng có rài tao vô.
Tất Đạo: Rài vô là sao?
Hiếu Danh: Mày rài tao vô vậy rồi..
Tất Đạo: Rồi sao?
Hiếu Danh: Rủi nó đánh tao rồi sao mậy?
Tất Đạo: Mày làm tao muốn nực rồi đó Danh
Hiếu Danh: Sao nực?
Tất Đạo: Nó đem cái tên Nhuận Điền ra nó hâm doạ tụi mình,
Hiếu Danh: Đúng rồi.
Tất Đạo: Tao tưởng mày ngon hơn tao, tao mới đem cái tên của mày ra tao hâm doạ lại nó.
Hiếu Danh: Đúng đúng đúng đúng…
Tất Đạo: Ai dè mầy ngán hả.
Hiếu Danh: Đúng
Tất Đạo: Mày ngán thiệt hả mậy?
Hiếu Danh: Cái gì?
Tất Đạo: Mày ngán cái thằng Nhuận Điền hả?
Hiếu Danh: Vậy là Mày lầm rồi
Tất Đạo: Lầm… sao?
Hiếu Danh: Đời tao chưa biết ngán ai hết trơn hết trọi á
Tất Đạo: Không biết ngán ai hết ớ hả
Hiếu Danh: Tao cho mày biết nè, tao anh hùng số 1 đó mày
Tất Đạo: Vậy à
Hiếu Danh: Tao cho mày biết nghe 10 thằng Nhuận Điền thì tao cũng đánh chứ đừng nói 1 thằng
Tất Đạo: 10 thằng Nhuận Điền mày cũng đánh nó nữa
Hiếu Danh: Tao gặp mặt là tao
Tất Đạo: Hễ mày gặp..
Hiếu Danh: Ui trời đất ơi
Tất Đạo: Mày dám đá nó nữa hả mậy, mày dám đá… ui tr, oi,
Hiếu Danh: Trời đất ơi trời. tại sao khi không … mày đứng. Ai da
Nhuận Điền: Gì đây hiền đệ?
Tất Đạo: Ê mày giỡn hả mậy, để tay mày xuống. Bộ mày tưởng cái đầu của tụi tao là ruộng, mày cuốc ở trển mậy, Tay mày cầm cái cuốc nói chuyện mày giữ gìn ý tứ, mày xoay qua xoay lợi mày tưởng trúng hỏng đau
Trời ơi, Trời đất ơi chút nữa là văng cái đầu thảo của tao….
Hiếu Danh: Mày làm cái gì, mày nói chuyện với nó cẩn thận chút mậy. hỏi nó mầy.
Nhuận Điền: Gì đó hiền đệ?
Trần Minh: Bữa nay mẹ đệ đau, đệ hỏng có đi đền trường học được, rồi hai cái anh này lại đây kiếm chuyện đánh lộn
Hiếu Danh: Làm cái gì kiếm chuyện đánh lộn mậy, mày hỏng tới trường mầy học được rồi làm sao tao làm bài được mậy
Tất Đạo: Trời ơi cái dụ làm bài dùm, nói nhỏ nhỏ để mang tiếng, mày sao ngu quá hà.
Nhuận Điền: Ê hai thằng kia, qua đây làm cái gì đó?
Tất Đạo: Ê bửa nay nó sợ mình ha gì mậy, nó kêu mình tới bằng thằng…
Hieu danh, Mày hỏi cái gì, qua đây làm gì hả, ê qua đây đánh thằng Trần Minh chơi được hông mậy?
Nhuận Điền: Cái gì?
Hiếu Danh: Đánh Trần Minh
Tất Đạo: Được hông?
Hiếu Danh: Được hông
Nhuận Điền: Đánh Trần Minh?
Hiếu Danh: ờ, ờ..
Nhuận Điền: Mà sao khi không lại đánh người ta là nghĩa lí gì?
Tất Đạo: Giấu cái vụ làm bài mầy
Hiếu Danh: Ờ, tại hôm nay tao cảm thấy trong lòng tao hỏng được vui nên tao đến đây tao đánh nó để giải sầu
Tất Đạo: Ê được hôn, được hông? Được hông..
Nhuận Điền: Ngon hé,
Tất Đạo: ừ ngon
Nhuận Điền: Cảm thấy trong lòng hỏng được vui rồi tìm Trần Minh đánh giải sầu
Hiếu Danh: Được hôn mậy
Tất Đạo: Thường thường nó như vậy ớ, thường thường
Nhuận Điền: Đánh Trần Minh làm gì, mẹ của Trần Minh đang đau,
Hiếu Danh: Giờ sao,
Tất Đạo: ừm, giờ sao
Nhuận Điền:
Nếu muốn tìm người đánh giải sầu tôi chỉ cho mà đánh.
Hiếu Danh: Tao buồn quá mậy
Tất Đạo: Mày chỉ mày chỉ…
Nhuận Điền: Tôi nè.
Tất Đạo: ối trời .. sao thằng này nó chỉ nó mậy?
Nhuận Điền: Hừ, đánh cái vui liền hà
Hiếu Danh: Mày khỏi cần mời mọc, nếu tao đánh thằng Trần Minh rồi mà tao cảm thấy trong lòng của tao chưa có vui ớ, tao bóp mũi mầy, …
Tất Đạo: Mày cũng vậy nữa,
Hiếu Danh: Tao bóp mũi mầy… tao bóp mũi mầy..
Tất Đạo: Cái tánh mày sao nóng quá, trời ơi tao nói chuyện không có gì mà mầy sao kỳ quá, để đó tao. Để tao. Ê mày nói sao mậy, Mày nói mẹ thằng Trần Minh đau, đánh thằng Trần Minh chi để đánh mầy phải hôn, Đánh mày làm chi cho đau tay đau chân, tụi tao nói chuyện với mày một hai câu mà coi bộ hỏng êm rồi cái tao xé đồ mày chơi được hôn. Haha, ê, tao đụng vô cái nó đi theo cái tay của tao
Hiếu Danh: Trời đất ơi sao mày kỳ vậy Đạo
Tất Đạo: Cái gì kỳ?
Hiếu Danh: Mày không biết thương người gì hết trơn hết trọi, người ta nghèo vầy mày xé đồ rồi bây giờ, …
Tất Đạo: Tao xé hồi nào?
Hiếu Danh: Quần áo ở đâu người ta mặc mậy
Tất Đạo: Cái tay để vô, tự nhiên cái túi nó đi theo cái tay của tao ớ mầy.
Hiếu Danh: Mầy thật là không có biết điều gì hết trơn hết trọi, tội nghiệp ảnh. Ê còn,, … còn 1 cái nữa. Úi trời
Tất Đạo: Mày làm cái gì mày xô nó dữ vậy mậy? Mày muốn kiếm chuyện phải hôn?. Tao cho mày biết tay tụi tao.
Hiếu Danh: Mày nhớ nghe mậy thằng nhóc. Xô tao mày nhớ nghe mậy
Tất Đạo:Vô đây vô đây, vô hết, có bao nhiêu vô hết,
Hiếu Danh: ớ, khoan khoan, khoan nóng, khoan nóng. Nè, nè cẩn thận nè, mày nhớ hồi nảy tao biểu mày cái gì đằng quán nước hông
Nhóm bạn: Nhớ
Hiếu Danh: Tới đây mày chỉ làm phận sự hết sức là nhẹ nhàng, mày nghe lời tao nè, mầy đập đầu thằng này cho tao. Mày cứ đánh cho nó chết đi, rủi ro cái gì ớ, hai thằng bây chịu trách nhiệm. Đánh. Đánh nó tao.
Tất Đạo: Khoan khoan khoan. Để tao
Hiếu Danh:Tới mày, bước tới đây…
Tất Đạo: Ê mày, mày nhìn thấy thân hình của hai thằng này mày hết hồn chưa mậy, mầy đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong nghe mậy, coi hai thằng này nó ốm ốm … vầy, chứ nó yếu à mầy. ơi… mà tao nói yếu yếu chứ với mầy mà ăn nhầm gì với tụi nó mầy ơi, mày hỏng có ăn thua gì với tụi nó đâu, con tụi nó, tụi nó còn dám đánh đó mày à.. Đánh nó.
Hiếu Danh: Đánh nó tao, tao chịu,,, trời trời đá,, dữ
Tất Đạo: Mày đá nó dữ mậy, mày đá… tao chưa mày, tao còn mầy
Hiếu Danh: Đánh mày… thằng này coi được nè
Đi đâu vậy, ơ . trời đất ơi mầy làm gì cái gì y thủ cái ,,… chạy, mày làm mất mặt tao, đánh nó mầy, đánh nó.
Nhóm bạn: Hồi nảy vô tao hỏng có ngán nó, giờ thấy nó sợ quá
Hiếu Danh: Trời đất ơi nói vậy mà nói chi, đánh nó đi
Tất Đạo: Sợ cái gì, Có tao đây nè, hỏng có sợ gì hết trơn ớ. Mày thấy tao có sợ gì hôn, đánh nó.
Tất Đạo: Hỏng có sao mày, hỏng có sao.
Hiếu Danh: Đứng dậy đi. Đánh tiếp đi..
Tất Đạo: Mày cứ việc đánh tao hỏng có đau, đánh nó.
Đánh tiếp mày
Hiếu Danh: Trời ơi, trời, Sao bỏ chạy hết trơn vậy mậy.
Tất Đạo: Mày đá người ta rồi mày cười hả mậy. đừng có cười mày, tụi tao còn, mày đừng có mừng mầy.
Hiếu Danh: Mày đứng đó mà la,…. mày thấy nó đá tao hôn
Hiếu Danh: Sao mày đá tao?
Tất Đạo: Tại sao mày đứng trước mặt tao mầy .. để nó đá tao. Đứng dậy mầy
Hiếu Danh: Trời ơi, máng… gắn áo dùm tao mậy….
Tất Đạo: Bình tĩnh, hỏng có cái gì sợ hết mầy, có tao đằng sau lưng mày, đánh nó cho tao, đánh nó,
Hiếu Danh: Được hôn?
Tất Đạo: Được
Hiếu Danh: Được hén, mày chịu hén
Nhuận Điền: Bây giờ tới phiên ai, tới phiên mày phải hôn
Tất Đạo: Nó đó, bạn tao ớ
Hiếu Danh: Dạ.. em . làm sao. … em ghét đánh lộn lắm anh Điền ơi
Tất Đạo: Trời đất ơi mày ăn nói cái gì vậy mậy. hồi nảy mày nói với tao… sao, giờ mầy nói vậy.
Hiếu Danh: Tao nói với mầy cái gì
Tất Đạo: Mày nói với tao là mầy đánh lộn
Hiếu Danh: À , mầy muốn nhắc tới cái chuyện cũ hả, Tao nói là tao giữ lời , tao nói tao đánh là tao đánh hà. Đạo, bầy giờ,.. đi về
Tất Đạo: Trời đất ơi, anh hùng mà đi về mậy
Hiếu Danh: Hôm nay tao nhức răng quá mậy
Tất Đạo: Trời đất ơi, mầy nhức răng thây kệ mày, mày phải đánh nó để chứng tỏ mày anh hùng chớ, đánh mày, đánh, đánh
Hiếu Danh: Tao đánh có gì mầy chịu phải hôn,
Tất Đạo: Mầy chết tao chịu. Tự nhiên mầy lắc vậy mậy?
Hiếu Danh: Tao thấy nó cái tao vùng mình mậy
Tất Đạo: Trời đất ơi đánh lộn mà mày ngó con mắt nó chi, nhắm con mắt lại đánh
Hiếu Danh: Nhắm con mắt cũng trúng nữa hả,,, vậy hả, ừa. rồi
Tất Đạo: Làm cho tao giận rồi đó
Hiếu Danh: Trời đất ơi huhuhuhu
Tất Đạo: Như vậy mà tao tưởng mày cười chứ
Hiếu Danh: Tao về tao méc má tao…
Tất Đạo: Mày làm cái gì mà mày đánh nó dữ vậy mậy, hả mậy, mầy đánh làm sao mà mình mẩy nó giựt hết trơn hết trọi vậy mậy. Tại sao mầy kỳ vậy mậy, tại sao mầy thấy tụi tao đông mà mầy dám ăn hiếp tụi tao mậy, Tao cho mầy biết nghe mậy. Tao về. ây da…
Nhuận Điền: Đứng lên,
Tất Đạo: Dạ… lên
Nhuận Điền: Đứng yên
Tất Đạo: Dạ, đứng yên
Nhuận Điền:
Nhúc nhích tao giựt là rớt cái đầu , nghe chưa, nghe chưa
Tất Đạo:Dạ nghe rồi, nghe rồi
Ui da
Nhuận Điền:
Kiếm cái gì dạ
Tất Đạo:Dạ em tưởng cái đầu em rớt anh ơi, mừng quá
Nhuận Điền:
Nghe ta hỏi nè,
Tất Đạo: Em trả lời
Nhuận Điền:
Hai đứa bây qua đây làm cái gì?
Tất Đạo: Có làm cái gì đâu anh
Anh thấy tự nảy giờ em có làm gì đâu. Em nghe mẹ anh Trần Minh bịnh nặng, nên em mới rủ bạn bè đông đảo đến đây để thăm mẹ anh Trần Minh. Với lại em hiểu hoàn cảnh gia đình của anh Trần Minh nghèo nàn nên tụi em mới ghé tiệm thuốc để mua cho mẹ anh Trần Minh vài thang thuốc
Nhuận Điền:
Thuốc đâu?
Tất Đạo: Anh cầm đó. Ui trời
Nhuận Điền:
Nghe ta hỏi nè,
Tất Đạo: Dạ trả lời nữa.
Nhuận Điền:
Nghe đồn là hai đứa bây vô trường ăn hiếp Trần Minh lắm phải hôn
Tất Đạo: Ai vậy, thằng nào thèo lẻo đi đồn cái vụ đó có
Nhuận Điền:
Cái gì, có hả? nghe tao dặn nè, từ rày về sau, đứa nào mà còn ăn hiếp Trần Minh thì coi chừng cái cuốc này nè, tao cuốc cho vỡ sọ
Tất Đạo: Dạ,, tại anh hông hiểu em, anh nói vậy chứ, chứ anh mà hiểu em rồi sẽ thấy thương em nhiều hơn nữa, ở trong làng này ai em cũng thương hết, anh thấy bằng chứng là lúc nào anh gặp mặt em anh cũng đánh đập chửi mắng em, mà lòng dạ em thì luôn luôn cầu trời khẩn phật cho anh bị dịch vật chết cho rồi.
Nhuận Điền: Bác bây giờ ra sao?
Trần Minh: Mẹ em trở giấc mấy lần mới vừa nằm ngủ đó a.
Nhuận Điền: Thiệt tức quá, già từng tuổi như vậy mà còn bị đánh đập nữa. Hiền đệ sao ta lo quá, không biết Bác ngủ hay là mê đó nữa.
Ơ nầy, hiền đệ hãy cầm thang thuốc này rồi khuya sắc thêm cho bác uống. Cứ cầm đi đừng ngại ngùng gì cả.
Trần Minh: Anh Nhuận Điền, ơn của anh ...
[KHỐC HOÀNG THIÊN] (12 câu, nhịp 2)
Nhuận Điền:
[1.] Ơn nghĩa gì ! tụi mình là những thằng nghèo như nhau, nếu không biết thương nhau thì còn phải thương ... ai
Đệ đừng bận tâm lo nghĩ
[2.] Ta hơn đệ có căn nhà mục nát
[3.] Thì cùng đụt nắng che mưa
[4.] Cùng cháo rau hẩm hút qua ngày
Trần Minh:
[5.] Mẹ tôi bảo rằng lòng anh thật bao la
[6.] Hột muối giờ anh lại cắn chia ba
[7.] Gia cảnh nhà anh cũng nghèo nàn chật vật
[8.] Mà đèo thêm hai người cho anh nặng cưu mang
Nhuận Điền:
[9.] Ta nào lo chi cứ cơm rượu đều đều
[10.] An phận thanh bần lòng dạ thảnh thơi
[11.] Ta nào ham chi khanh tướng công hầu
[12.] Cái bả sang giàu làm lụy tấm thân
Nhuận Điền:
Thôi bây giờ hiền đệ ở nhà săn sóc cho bá mẫu, ta xách cuốc ra đồng một lát, ta trở về, nghe chưa!
Trần Minh:Dạ, dạ[THƠ]
Quỳnh Nga:
Gió lạnh cắt như dao
Không biết thương người thiếu áo
Từng ngọn cắt thịt da
Cắt lạnh cả tâm tình
Những mảng da trần làm mồi cho muỗi đốt
Bám víu từng bầy chỉ rút máu hàn sinh
Sợ muỗi tan bầy bu đốt mẹ
Chịu lạnh chịu đau trân mình, Thân không dám động
Cho mẹ già yên giấc lúc thâu canh…
Tiểu Loan: Dạ… dạ xin lỗi!
Trần Minh: Nàng, nàng là ai?
Tiểu Loan: Dạ tôi, tôi là một người không lạ
Trần Minh:Tôi nhớ là tôi chẳng quen nàng mà
Tiểu Loan: Nhưng mà tôi có nói là quen đâu
Trần Minh: Ủa sao lạ vậy, không lạ mà cũng không quen
Tiểu Loan: Dạ chúng tôi đi đây tới hai người lận,
Ui da, dạ công tử không quen với tôi mà chắc cũng hỏng lạ với người này. Thành ra vừa không quen mà vừa không lạ. ui da
Dạ dạ kính chào công tử
Trần Minh: Dạ
Quỳnh Nga: Dạ, dạ kính chào công tử, xin công tử tha cho tội đường đột.
Trần Minh: Không dám, kính cháo nhị vị tiểu thơ
Quỳnh Nga: Dạ, xin công tử bỏ qua cho hai tiếng tiểu thơ vì chúng tôi đâu phải là tiểu thơ.
Trần Minh: Vâng, chẳng hay nhị vị cô nương tới đây tìm ai à
Tiểu Loan: Dạ chúng em vâng lịnh tiểu thơ đến đây tìm công tữ Trần Minh đó.
Trần Minh: Tiểu thơ nào mà sai nhị vị cô nương đến đây tìm tôi chứ
Tiểu Loan: Dạ, tiểu… tiểu thơ Quỳnh Nga là con gái của huyện quan trấn nhậm vùng này nè.
Trần Minh: Thôi, nhị vị cô nương hãy về đi, tôi đâu giám quen ai là tiểu thơ Quỳnh Nga là con gái huyện quan trấn nhậm vùng này.
Tiểu Loan: Công tử ! công tử nói thiệt hay là gay gắt đó. Hồi sáng này tôi ... tôi thấy công tử dắt lão bà vào huyện đường mà ?
Trần Minh: Vâng, cũng chính vì việc đến huyện đường hồi sáng này mà mẹ con tôi mới chịu nhiều điều cực nhục
[XUÂN TÌNH] (lớp 1, 8 câu, nhịp 4)
[1.] Người ta đã hủy bỏ lời giao hôn buổi trước,
mà còn nặng lời đánh đập đuổi xua, như những kẻ ăn mày
[2.] Vì tin người nên mẹ con tôi mặt dạn mài dày
Uất ức đau thương và mẹ tôi lâm trọng bệnh
Quỳnh Nga:
[3.] Cũng vì biết rõ câu chuyện sáng nay
nên tiểu thơ không ngại điều hiềm tỵ
Mới sai chúng tôi đêm trường lặn lội
[4.] Tìm đến phân trần cùng công tử với phu nhơn
Tiểu Loan:
[5.] Thấy cha bội hôn tiểu thơ tôi buồn vô hạn
Mới sai chúng tôi xin công tử và phu nhơn đừng giận
[6.] Cha muốn hủy hôn mà tiểu thơ vẫn nhớ
Và vẫn đợi chờ ngày họp mặt nên đôi
Trần Minh:
[7.] Lòng tiểu thơ làm tôi xúc động bồi hồi
Tôi cũng dặn lòng ghi tạc một ân sâu
Tiểu Loan:
[8.] và Tiểu thơ tôi đòi lặn lội tới nơi này
Còn những lời ân cần trao gởi sắc son.
Trần Minh: Tiểu thơ nặng lòng mà làm cho tôi thêm xấu hổ, một kẻ cơm không đủ nuôi thân và nuôi mẹ mà..
Tiểu Loan: Công tử, công tử bất tất phải hạ mình như thế, Tiểu thơ tui nói, tiểu thơ tui hổng có nhìm lầm người đâu, mà tiểu thơ đã thấy được chí của giao long, một thuở lấp mình sâu dưới đất là để chờ ngày vùng vẫy bay xa gây thành bão lớn đó.
Trần Minh: Tiểu thơ đã khen tặng quá lời,
Tiểu Loan: Vì văn tài của công tử, sỹ tử khắp huyện này ai mà hỏng biết, với lại công tử là một người con hiếu thảo nữa.
Quỳnh Nga:
Dạ, dạ thưa công tử, đêm nay trời mưa giăng vần vũ, biết rằng phu nhơn đang lâm cơn đau yếu, gió lạnh sương rơi giá buốt như vầy, nên tiểu thơ của chúng
tôi mới sai chúng tôi đem tấm áo ngự hàn kính dâng lên bá mẫu.
[PHỤNG HOÀNG] (lớp 1, 8 câu, nhịp 4)
Trần Minh:
[1.] Đa tạ tiểu thơ và nhị vị cô nương. Trước chân tình trân trọng của tiểu thơ tôi nghẹn ngào không biết nói sao để đáp tạ thâm ... ân
Một tấm chân tình cao cả
[2.] Của một người con gái
Dầu ai đen bạc đổi dời
Mà vẫn giữ vẹn tấm lòng son
Quỳnh Nga:
[3.] Công tử ôi, xin chớ bận tâm
vật mọn có nghĩa chi mà phải ngại ngùng
[4.] Nếu có thương xin gắng trau dồi kinh sử
Tiểu Loan:
Tiểu thơ tôi sẽ chặt dạ đợi chờ
Ngày người lập được chút công danh
Quỳnh Nga:
[5.] Bổn phận làm con, đâu dám trái cha,
Vong hôn vì trọng phú khinh bần
[6.] Xin gởi trao ai tâm sự ân cần
Bảng hổ ghi danh, cha già không còn khinh bạc
[7.] Và cũng xin đừng phẫn hận đến sa chân
Vùi tuổi thanh xuân, phí hoang đời cho mai một
Trần Minh:
[8.] Xin được vòng tay tâm lặng ý ân tình
Tình nặng ân sâu, sông núi cũng không hơn
Tiểu Loan: Ơ.. nè, hỏng sao đâu. Công tử, công tử cứ nhận áo ngự hàn đi, công tử mà không nhận áo ngự hàn thì tiểu … tiểu thơ của tui buồn lắm đó.
Nhuận Điền: Khakha, ngại ngùng làm chi nữa hả Trần đệ, khách khí làm chi chỉ làm buồn lòng kẻ thành tâm. Hãy nhận đi và nhớ mà lo đáp tạ một chân tình. Hiền đệ, đệ hãy lấy áo ngự hàn đắp cho bá mẫu, lấy áo đệ lại mà mặc, để ta diện kiến nhau cho trọn lễ.
Quỳnh Nga: Dạ, dạ em xin được tự tay đắp cho bá mẫu.
Tiểu Loan, ai đó Tiểu Loan, ta nhớ là mình đã đứng đợi cho người ta bỏ đi rồi mà.
Tiểu Loan: Dạ, dạ thưa tiểu thơ
Nhuận Điền: Dạ thưa tiểu thơ, lỡ về gặp, thành ra tôi không thể ẩn mặt. Dầu muốn dầu không cũng làm cho tiểu thơ hơi bối rối.
Trần Minh: Nói vậy… nói vậy đây là tiểu thơ Quỳnh Nga đây sao?
Ơ… cam thất lễ.
Quỳnh Nga:Trời ơi, tiểu Loan ơi, ta phải làm sao bây giờ.
Nhuận Điền: Xin tiểu thơ chớ ngại
Quỳnh Nga: Dạ, nhưng thân gái tìm gặp một chàng trai trong đêm tối, một người biết đã là xấu hổ, hà huống gì lại thêm một người biết nữa, thì tai tiếng càng dễ lan xa.
Nhuận Điền: Xin tiểu thơ chớ ngại. Chúng ta lấy lễ đãi nhau thì sợ gì dư luận. Lòng trong sạch như gương nhìn nhau không thẹn nhục, có cây cỏ không gian đêm nay chứng giám thì ta có đủ tự hào để mà sống.
Trần Mẫu: Ông ơi, ông ơi, Trần Minh con mình bơ vơ quá, tôi bỏ nó không đành ông ơi.
Quỳnh Nga: Bịnh tình của bá mẫu có vẻ trầm trọng lắm, cũng tại cha em cả mà.
Quan Huyện: Quỳnh Nga, Quỳnh Nga…. Quỳnh Nga
Tiểu Loan: Dạ
Quan huyện: Mày Quỳnh Nga hả, về tao xử tội mày, hứ. Quỳnh Nga, Đêm hôm tăm tối con ra đây làm cái gì? Đi về
Quỳnh Nga: Cha ơi cha, Trần Bá mẫu đau nhiều lắm cha ơi
Quan huyện: Mụ ăn mày đó đau thì kệ mụ ấy chứ ăn thua gì tới con mà con phải mủi lòng.
Nhuận Điền: Ăn thua chứ sao không ăn thua đại nhân, người đàn bà ăn mày này ngày xưa là vợ của một người bạn, đã có một thời rực rỡ mà đại nhân đã từng quỳ luỵ chỉ phúc giao hôn. Và cũng chính người đàn bà này hồi sáng đại nhân sai lính đánh đến lâm trọng bịnh. Nếu người đàn bà này có mệnh hệ nào thì đại nhân mang tội giết người.
Trần Minh: Trời ơi đại huynh
Nhuận Điền: Hiền đệ,
Quan huyện: Chưa nói tới bọn bây thành thử ra bọn bây muốn lên mặt phải không? Coi chừng, ta cho trói đầu đem nhốt hết cả lũ bây giờ.
Trần Minh: Thôi đại huynh
Nhuận Điền: Hiền đệ, hiền đệ hãy để cho ta nói. Thưa đại nhân, đại nhân có quyền cồng đầu và bắt nhốt hết bọn này dầu không minh bạch. Nhưng đại nhân không thể nhốt hết miệng đời nguyền rủa kẻ vong thể phản trắc tham sang phụ khó được.
Quỳnh Nga: Anh Nhuận Điền
Quan huyện: Bây đâu
Quỳnh Nga: Cha ơi cha ơi, con lạy cha mà … cha ơi.
Quan huyện: Thôi cũng được, tạm tha cho chúng bây đó, dại gì đem nhốt chúng bây bây giờ cho nó mang tiếng. Còn con nữa ! Khóc cái gì ! Cha chưa chết mà ! Đi về !
Quỳnh Nga: Cha, cha ơi tại sao cha nỡ nặng lời với Trần Bá mẫu, dầu sao cũng là mẹ của anh Trần Minh mà cha.
[MẪU TẦM TỬ] (8 câu, nhịp 2)
Quan huyện:
Mẹ Trần Minh ! mẹ Trần Minh ! Mẹ con cái mụ ăn mày nầy áo quần thì rách rưới tả tơi như là khố chuối,
[1.] Thì có ăn thua gì tới cha con ta
một gia đình vọng tộc cao sang
[2.] Có dính dáng chi tới bọn cơ hàn
Quỳnh Nga:
[3.] Nhưng anh Trần Minh là con của Trần Bá Bá
[4.] Trước kia cùng cha là bạn thâm giao
[câu chầu] Hai nhà từng nặng hứa với nhau
[5.] Giờ cha nỡ nào vong phụ cho đành tâm
Nhuận Điền:
[6.] Nghĩ mà buồn cho áo mão cân đai
(chuyển qua hơi Nam)
[7.] Ngãi nhân mỏng dánh như cánh chuồn chuồn
[8.] Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay
Quan huyện: Ơ ..ới…..
[VỌNG CỔ] (câu 2, 3, 4)
Câu 2 :
Quỳnh Nga:
Cha ơi thuyền nhân duyên của con trẻ mà mẹ cha đã một lần định bến, thì dù cách trở xa xôi giữa ngàn phong ba bão táp, thuyền vẫn hoài vọng gặp lại bến xưa để cùng thủ thỉ chuyện sông ... hồ (HÒ)
Danh lợi phù vân sao bằng tình nghĩa trọn đời (HÒ)
Quan huyện:
Quỳnh Nga ! con có biết là con đã làm ô danh cha mẹ. Vượt khuê môn trong đêm tối đi tìm trai là nhục nhã lắm không con (XÊ)
Tiểu Loan:
Dạ thưa đại nhân, đại nhân ơi sở dĩ tiểu thơ con dám vượt khuê trung
để nhắn nhủ Trần Minh nên bền lòng lập chí, (XANG)
rồi sẽ có một ngày đại nhân nghĩ lại,
nếu công tử họ Trần đoạt được khôi nguyên (XANG)
Câu 3 :
Quan huyện:
Ha ha ha, thằng ăn mày đoạt khôi nguyên hả? Biết chắc vậy ta dám bỏ tiền ra nuôi cho nó ăn học lắm à (XANG).
Quỳnh Nga, con nhìn kỹ coi, mẹ con nó có xứng
đáng gì không mà con phải bận tâm chớ (XÊ)
Quỳnh Nga:
Cha ơi xin cha chớ xét người qua sắc áo,
qua lớp vải cơ hàn vẫn tìm thấy được những tấm lòng son (XANG)
Quan huyện:
Tấm lòng son !?! Nghĩ nực cười cho con trẻ quá ngu khờ
Còn thơ dại nên con mang quá nhiều ảo tưởng mà (XANG)
Quỳnh Nga:
Cha ơi một lời đính ước con xem như một lần xuất giá (XÊ)
Đối với mẹ chàng con vốn phận dâu con (CỐNG)
Bệnh của mẹ chàng gây ra là bởi phụ thân
Xin cho con được tới lui thăm viếng (XANG)
Nếu chẳng may mẹ chàng có xuôi tay về vĩnh biệt
Thì con còn phải thọ tang cho trọn đạo với mẹ chồng (HÒ)
Câu 4 :
Quan huyện:
Trời đất thánh thần ơi, đường đường con một vị
huyện quan mà con đòi thọ tang một mụ ăn mày hả, bộ
con không sợ thiên hạ cười gia đình mình thúi óc sao con (HÒ)
Nhuận Điền: (cười)
Ha ha ha ...
Quan Huyện: (quát)
Cười cái gì? cái gì mầy cười? (XỀ)
Nhuận Điền:
Ôi chứng kiến một trò hề nhân thế, ta không biết nên khóc hay cười (XỀ)
Quan huyện:
Cười hoài !
Nhuận Điền:
Khóc ư, sao nước mắt lại nhiều chua chát
Còn cười, sao lòng nghe nghèn nghẹn đắng cay (XÊ)
Quan huyện, Quan huyện ơi, sao ngài chẳng sợ người
cười kẻ tham sang phụ khó, dở trò vong phụ (XANG)
Lại sợ người cười biết trọng chữ hiếu nhân
Sách vở thánh hiền đâu có dạy ngài thất tín vô liêm
Áo mão cân đai đâu phải để cho ngài dở trò vô sĩ (CỐNG)
Thôi hãy để nơi đây cho những kẻ biết yêu thương
giữ tròn đạo lý (XANG)
Ngài hãy về đi, về chốn công môn
để mà lo đóng trọn vai tuồng (HÒ)
Nhuận Điền: Xin lỗi tiểu thơ vì tôi đã có những lời thành thật quá đáng
Quan huyện: Nghe hông, nó chửi đó, vừa bụng con lắm chứ khóc lóc cái giống gì, Đi về. còn bọn bây đây coi chừng, coi chừng.
Ủa, mụ ăn mày làm gì có cái áo đẹp vậy cà.
Quỳnh Nga: Dạ thưa c..h..a
Quan huyện: Im . Áo của con ta sao lại ở đây.
Quỳnh Nga: Dạ Thưa cha
Quan huyện: Câm. Nghèo mà bày đặt ăn cắp,
Trần Minh: Không
Quan huyện: Đồ quân ăn cắp, đồ quân ăn trộm, ăn cắp ăn trộm. Bây đâu, đánh chết nó cho ta.
Quỳnh Nga: Đừng đánh người ta, đừng đánh người ta cha ơi đừng đánh người ta.
Nhuận Điền: Dang ra, dang ra,
Trần Mẫu: Trần Minh, Trần Minh
Trần Minh: Mẹ. mẹ, mẹ . trời ơi mẹ tôi chết rồi, mẹ…
Quỳnh Nga: Mẹ. Mẹ
Nhuận Điền: Bá mẫu[Thơ]
Thấm thoát ba mùa thu lá bay
Hàn sinh nuốt lệ kinh sử đợi chờ ngày
Chí trai đâu lẽ đành ôm hận
Tin chợt truyền vua mở hội kén nhân tài
Quân lính: Nghe đây, nghe đây,... Mười năm đèn sách, cây long vân gặp hội chỉ nở một lần hoa. Lệnh vua truyền khắp nơi khắp chốn gần xa, Ai là sĩ tử có tài hãy sửa soạn mà lai kinh ứng thí, nghe đây nghe đây.
Nhuận Điền: Hiền đệ, hiền đệ, Trần Minh.
Trần Minh: Đại huynh về hồi nào đệ không hay vậy?
Nhuận Điền: Thế nào, tiểu thơ Quỳnh Nga có đến đây chưa?
Trần Minh: Dạ, nàng vừa báo tin, a.. cho người nhà báo tin là một lát nữa nàng sẽ đến đây để tiễn đệ đó.
Nhuận Điền: Vậy à. Một tấm lòng sắc son hiếm có giữa thời buổi nhiễu nhương này, Nàng như một cánh sen vươn cao trong cánh đồng đầy cỏ dại, hiền đệ có phước lắm mới gặp được nàng đó.
Ờ, còn hai thằng công tử bột đến đây làm gì đó ?
Trần Minh:
Đệ có hứa với Tất Đạo là sẽ mang giúp hành lý của anh ấy đi đến trường thi đó
Nhuận Điền:
Còn thằng Hiếu Danh ?
Trần Minh:
Đệ hổng biết anh ấy đến để làm gì nữa
[THIÊN BẤT TÚC] (Ú LIU Ú XÁNG) (11 câu, nhịp 2)
Nhuận Điền: Ủa ! sao lạ vậy cà ! Không hiểu vì sao mà hai đứa nó lại
[1.] Kéo nhau ra đồng vắng
[2.] Đánh lộn tơi bời
[3.] Đứa thì bể trán
[4.] Lỗ mũi ăn trầu
[5.] Thằng thì sứt môi
[6.] Gãy hết mấy cái răng
[7.] Kêu mẹ kêu cha
[8.] Hai đứa còn đang thủ bộ
[9.] Thấy ta về ngang mua rượu
[10.] Không hiểu tại vì sao
[11.] Chúng bỏ chạy ráo trơn
Trần Minh:
[1.] Cô Tiểu Loan quá quắt
[2.] Cổ bày ra vụ này
[3.] Cổ rủ hai anh ấy
[4.] Đi ra khỏi nhà
[5.] Rồi cổ mới xúi vô
[6.] Cho hai anh đập nhau
[7.] Để cổ coi chơi
[8.] Hai thằng mất dạy
[9.] Máu dê quá mạng
[10.] Hễ thấy con gái người ta
[11.] Là cặp mắt mở hổng lên
Nhuận Điền:
Thế nào, hiền đệ đã chuẩn bị đồ đạc lên đường ứng thí rồi chứ ?
Trần Minh: Đệ chỉ có bao nhiêu đó, có gì đâu mà sẵn với hổng sẵn đại huynh. Còn đại huynh, sao mà tiểu đệ không thấy đại huynh chuẩn bị gì hết vậy ?
[NGỰA Ô BẮC] (19 câu, nhịp 2)
Nhuận Điền:
[1.] Ta à? Ta thì ta rất sợ hai chữ công …danh,
làm buộc ràng ý sống của ta
Trần Minh:
[2.] Vậy chớ bấy lâu nay anh đi học để làm gì ?
Nhuận Điền:
[3.] Mấy năm qua ta ôn nhuần sử kinh
[4.] Là để học nhân học nghĩa
[5.] Chớ không phải để tìm bả lợi danh
Trần Minh:
[6.] Thật tiểu đệ vô cùng khâm phục đại huynh
Nhuận Điền:
[7.] Thôi, có gì đâu mà gọi là khâm phục
[8.] Đó chẳng qua là ý sống khác nhau thôi
[9.] Đối với ta đời là sự thảnh thơi nơi đồng ruộng
[10.] Ngày tháng thong dong nơi miền hoang dã
[11.] Mà vòng lợi danh chân cao thấp mặc tình
Trần Minh:
[12.] Đệ ao ước được như đại huynh
[13.] Đời một thuở an nhàn
[14.] Vui cùng gió núi mây ngàn
Nhuận Điền:
[15.] Ta e rằng hiền đệ khó thực hiện được đâu
[16.] Bởi vì đôi vai
[17.] Còn mang nhiều ân nợ sâu dày
[18.] Hiền đệ phải lo trả cho tròn
[19.] Đệ phải lên đường lo lập chữ công danh
Nhuận Điền: Hiền đệ, hiền đệ cũng đừng nên buồn, mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, hiền đệ không thể sống như ta mà ta cũng không thể theo hiền đệ được. à sẵn có rượu đây, ta và đệ hãy uống cạn vài chun đễ nhớ hoài ngày đưa tiễn hôm nay nghe đệ !
Hiền đệ, đệ hãy nhìn bọt rượu sủi đầy trong chun hàn sĩ,
Nghĩ gì đây khi men rượu cay nồng.
Xin trao tay gởi chút nghĩa tương phùng.
Ta và đệ cùng cười sang sảng để thay lời đưa tiễn.
Uống đi đệ (cả hai cùng cười)
[VỌNG CỔ] (câu 5, 6)
Câu 5 :
Nhuận Điền:
Ôi tiếng cười vỡ vụn giữa không gian như thay vạn lời đưa tiễn. Xin hãy cạn chén rượu hàn vi cho ngất ngây say mà mơ ước chuyện tương ... phùng. (HÒ)
Đời đã rộng thênh thang, tình ý lại khôn cùng (HÒ)
Làm sao biết chuyện bèo mây tan hợp,
Nghĩ thêm buồn cho những ngày sông núi cách xa (XÊ)
Chén rượu hôm nay nào phải chén quan hà
Sao đưa tiễn mà nghe lòng buồn rười rượi (XANG)
Thân cá chép đã tốn công lặn lội
Cố vượt vũ môn hóa kiếp được thành rồng (XỀ)
Câu 6 :
Thơ :
Nhuận Điền: Uống cạn chén này rồi chén nữa
Rượu đã cạn bầu chửa thấy say (XÊ)
Hồn lại thấm say tình tri kỷ
Ngày mai chia biệt vạn đường mây (XÊ)
Trần Minh:
Nhìn mái tóc của đại huynh rối bồng như mây tám hướng (XANG)
Đệ càng tự thẹn mình bấy lâu nay bị ràng buộc nợ cân đai.
Trọn đời đệ sẽ nhớ hoài men rượu hôm nay (CỐNG)
Cầm bầu gõ nhịp mà ca bài cảm khái
Hồn cao rộng (XANG) đại huynh đã vượt ra ngoài vòng phiền toái.
Mà đệ vẫn còn cưu mang nhiều ân nợ công hầu (XỀ)
Rượu này nồng đến ngày sau,
Hơi men cay lặp ngàn câu thâm tình (XANG)
Chưa đưa vạn dặm trường đình
Mà nghe thương nhớ hơn nghìn núi sông (HÒ)
Nhuận Điền: Hãy cạn chén cuối cùng
Giờ ta xin tạm biệt hiền đệ
Trần Minh: Đại huynh đi đâu vậy?
Nhuận Điền: Ta đến đầu làng đón hiền đệ, để hiền đệ còn tạm biệt người tri kỷ nữa chứ.
Ta đi đệ nhé!Quỳnh Nga: Công tử ...
Trần Minh:
Tiểu thơ, trong tình cảnh này mà tiểu thơ còn gọi tôi là công tử sao tôi nghe nó chua chát quá
Quỳnh Nga: Công tử còn giận? ...
[NAM AI] (lớp mái, 15 câu, nhịp 2)
Trần Minh:
Tôi đâu dám giận ! Mà làm sao tôi giận được trước tấm chân tình cao cả mà tiểu thơ đã giành tặng cho một kẻ đã sa ... cơ
[1.] Đã trải thân luân lạc giữa phong trần
[2.] Trong cuộc đời giả trá bạc đen
[3.] Vinh nhục đã quá nhiều
[4.] Tôi vẫn còn tiểu thơ
[5.] Là một khách tri âm
[6.] Cư xử với tấm chân tình
[7.] Xoa dịu niềm đắng cay
[8.] Là kẻ trắng tay nên tôi đành phải ôm phận
Quỳnh Nga:
[9.] Xin cứ nặng lời mỉa mai
[10.] Em cúi mặt đợi chờ
[11.] Những uất hờn của ai
Trần Minh:
[12.] Tiểu thơ ơi tôi vẫn còn nặng nợ
[13.] Ân nghĩa tiểu thơ đáp tạ mấy cho vừa
[14.] Tôi muốn nói nhưng sao cứ nghẹn lời
[15.] Biết bao giờ mới trả xong
[VỌNG CỔ] (câu 1, 2, 5, 6)
Câu 1 :
Quỳnh Nga:
Em không dám sánh học đòi với trang nghĩa phụ ngày xưa,
đã cắt tóc bán lấy tiền tiễn chồng ứng thí lai kinh.
Đây, đây mớ hành trang chan chứa một thâm tình
Và số bạc mọn đã chắt chiu trong những ngày nắng sương tần tảo.
Em xin trang trọng trao tay ân cần đưa tiễn kẻ đăng ... trình (HÒ)
Gởi gắm vào tay tâm sự của riêng mình (HÒ)
Em đã dám vượt khuê môn, bên cầu dựng quán
Vì nặng nghĩa cương thường bước qua vòng lễ giáo thị phi (XÊ)
Ngày bảng hổ tên đề làm rạng danh tông tổ
Em không dám mong được cùng ai vui đạo xướng tùy (XANG)
Nếu chàng nghĩ thương chút nghĩa tương tri
Xin với cha em hãy nhẹ điều ân oán (CỐNG)
Câu 2 :
Trần Minh:
Quỳnh Nga, Quỳnh Nga ơi ta nghẹn ngào vì ý tình nàng tha thiết quá (XÊ)
Biết nói gì đây khi mình vẫn trắng đôi tay (XANG)
Quỳnh Nga:
Còn đây là chiếc áo lụa kết bằng (XANG) tơ tâm sự
Đêm từng đêm em đã cố công may dệt âm thầm (HÒ)
Đối bóng đèn khuya mà nghe thương nhớ ngập tâm hồn (HÒ)
Đếm từng ngày tháng lụng dần trong hiu quạnh
Lòng cầu nguyện cho ai lập được chút công danh (XÊ)
Chạnh hình dung bóng ai chập chờn bên ánh lửa,
Co ro gom lá, thêm vào cho đủ sáng học kinh thi (XANG)
Miệng đọc sách vang vang tay lia đập muỗi
Em ráng dệt cho rồi chiếc áo
Hầu để kịp buổi lai kinh (XANG)
Thơ :
Đường lai kinh xa biệt ngàn sương gió
Chàng mặc vào cho ấm lúc gieo sương
Lòng kỳ vọng chàng ơi xin hãy nhớ
Áo lụa nghèo phải thay bằng áo trạng nguyên
Câu 5 :
Trần Minh:
Quỳnh Nga ơi nhận vật trao tay ta nghẹn ngào muốn khóc,
Rừng rực lửa yêu đương ta nguyện cùng ai thề vẹn giữ chữ chung ... tình (HÒ)
Nàng đã sưởi ấm lòng ta qua muôn dặm trường đình (HÒ)
Tay ôm áo ấp vào trong ngực mỏng
Chưa mặc mà hơi ấm đã len vào từng kẽ tóc chân tơ (XÊ)
Giữ mãi bên mình manh áo lụa
Ta nhớ hoài thời luân lạc ở nơi đây (XANG)
Bước thăng trầm trời đất cũng lá lay
Trong nỗi đắng cay cũng có nhiều vị ngọt hương nồng (XỀ)
Câu 6 :
Quỳnh Nga:
Xin đừng nặng oán ân thời dị ngộ đối với cha già (XỀ)
Trần Minh:
Không, Quỳnh Nga ơi, sự bất nghĩa của cha em ví như ngọn đồi hèn mọn (XÊ)
Còn tình của em thì cao vời vợi như ngọn Thái Sơn
Cay đắng ngày nào không còn nữa (XANG)
Trước tấm chân tình cao cả của Quỳnh Nga
Chịu cơ hàn để giữ vẹn sắc son (CỐNG)
Em xứng đáng trải danh liệt phụ
Đời dầu cơ cực mà quá nhiều hạnh phúc (XANG)
Thì ta biết phải nói làm sao
Cho được tròn vẹn ý chân thành (XỀ)
Buổi tiễn đưa sao quá nhiều bịn rịn
Xúc động nào đã làm cho lệ rưng rưng (XANG)
Kể từ đây cho tới ngày nhắm mắt
Lời đã trao ta nguyền giữ vẹn hương thề (HÒ)
[Thơ]
Quỳnh Nga:
Em nguyền khép cửa phòng khuê
Đợi chàng bái tổ vinh quy tương phùng
Trần Minh:
Tiễn nàng về với khuê trung
Vòng tay từ tạ thủy chung vẹn gìn
Quỳnh Nga:
Đưa người vạn dặm đăng trình
Lòng như bóng nguyệt theo nghìn dặm soi
Xin tạm biệt.Giả Lộ Tướng Quân : Vũ nhạc, hãy ca múa cho công nương giải muộn
[TÂN NHẠC, hát 2 lần]
Đêm về, lạp hồng héo hắc cung vàng
Hồn xuân, sầu mộng soi dòng sông
Mớ tóc buông dài, đời trôi năm tháng mơ màng, tình tang
Giữa chiều êm êm ru buồn công nương
Mây trôi, mắt biếc hững hờ, tình tơ
Hỏi sao tuổi trăng …tròn, cho buồn dâng bờ môi
Hò khoan, khoan hởi khoan hò
Gieo neo thuyền duyên tình, ôi ngừng chèo đêm nay
Đây tiếng sầu rơi
Mà nghe tiếng khóc trong lòng, nhẹ đưa
Uốn khúc nghê thường, ôi sao trong những bước rập ràng, nghẹn ngào
Khơi niềm sầu thương
Tơ ai gieo sầu, ai người tình chung
Có nghe chăng, khói sương cung lạnh, mơ màng
Một đời công nương, xuôi dòng tin dài
Bao nỗi ưu tình, sao mãi đi tìm tình yêu, mà chưa
Mà chưa có được ước nguyện. Đời trôi hững hờ đêm xuân
Mà sao trong mắt dỗi hờn. Đàn theo tiếng hát tỉ ti
Mà xem bướm giỡn hoa đèn. Cho lòng vơi niềm sầu thương
Công chúa: Giả lộ tướng quân
Ta nghe phụ vương ta định gả ta cho tân trạng Trần Minh, ta muốn biết rõ thân thế của người nhưng không tiện. phiền tướng quân thay ta hỏi hai gã nho sinh lạc đệ cùng làng với tân trạng giúp ta nhe!
Giả lộ tướng quân: Tuân lịnh
Lính lệ: Dạ bẩm tướng quân, chúng tôi tìm được hai sĩ tử, người cùng làng với quan tân trạng
Giả lộ tướng quân: Cho họ vào
Lính lệ: Tuân lịnh
Tất Đạo: Dạ bẩm thượng quan, được lịnh gọi chúng con vội vã ứng hầu, thượng quan có điều chi học hỏi
Hiếu Danh: (thúc cùi chỏ Tất Đạo) Hứm ...
Tất Đạo: Í ! dạy bảo. quên, quên , lộn ...
Giả lộ tướng quân: Nhị vị bất tất phải đa lễ
Hiếu Danh: Dạ, chúng con được thượng quan cho ứng hầu như thế này hai con lấy làm danh dự lắm rồi
Tất Đạo: Dạ đúng vậy
[KIM TIỀN BẢN] (tập 1, 8 câu, nhịp 2)
Giả Lộ Tướng Quân:
[1.] Ta cho vời nhị vị tới đây là ta muốn hỏi thăm về công tử Trần ... Minh
Người cùng làng với nhị vị
Hiếu Danh:
[2.] Dạ sĩ tử làng tôi, không có một ai để ý tới Trần Minh
[3.] Nhưng không hiểu tại sao hôm nay Trần Minh vừa đỗ trạng
Giả lộ tướng quân:
[4.] Thì ta muốn hỏi đến Trần Minh,
người vừa đỗ trạng nguyên
Hiếu Danh:
[5.] Dạ, nếu thượng quan tin lời
thì thành thật tôi xin phân qua
[6.] Trần Minh là một kẻ bất tài
không đáng để thượng quan phải bận tâm
[7.] Dạ, cái thằng đó cơm không đủ no
còn áo quần của nó thì không có đủ mặc
Tất Đạo:
[8.] Nó ăn mặc rách rưới lang thang
Như là vận một cái khố mà thôi.
Tất Đạo: Dạ bẩm thượng quan nó ăn mặc quần áo rách te tua như tàu lá chuối nên bạn bè thường gọi nó là Trần Minh khố chuối đó thượng quan
Giả lộ tướng quân: Trần Minh khố chuối… khakhakha, chuyện cũng ngộ nghĩnh đấy chứ.
Tất Đạo: Dạ ngộ lắm thượng quan ơi, vậy mà không thấy bao giờ nó thay cái khố đó
Hiếu Danh: Dạ bẩm thượng quan nó làm như nó có một cái khố một hà thượng quan.
Giả lộ tướng quân: Rồi sao nữa, chẳng lẽ chỉ có chuyện cái khố ấy mới là đáng nói hay sao?
Hiếu Danh: Dạ, vậy mà nó hông biết thân thượng quan, mới đây nó xin cầu hôn với con gái quan tri huyện cho nên nó bị một trận đòn nên thân đó thượng quan. Vậy đó mà cả làng không có một người nào thương nó hết đó thượng quan. Dạ. cả hai thằng tụi con cũng… hông thương nó nữa thượng quan.
Giả lộ tướng quân: Có lẽ nào
Hieu danh: Dạ bẩm thượng quan, dạ thật vậy. bị vậy mà bà già của nó bả tức quá bã ... hộc máu… dạ chết rồi.
Giả lộ tướng quân: Sao vậy?
Hiếu Danh: Dạ chắc có lẽ bị.. vì đánh đập nhục nhã hành hạ quá, cho nên bà già bã uất ức lên . dạ, ch..ế..t rồi.
Giả lộ tướng quân: Ta hiểu rồi
Tất Đạo: Dạ chuyện đến như vậy mà nó vẫn nhứt định nó yêu tiểu thơ con của quan huyện à thượng quan. Mà cái thằng đó nó xảo trá lắm nghe thượng quan, để con kể cái chuyện này cho thượng quan nghe. Nó thì.. nó đói ghê lắm vậy đó, bữa nó kiếm nó xin đâu đuợc một chén cơm, nó mới đem về nó đưa cho mẹ nó ăn, cái mẹ nó mới nói, “Ơ.. thôi con ăn đi” vậy mà nó dám nói nó ăn rồi đó thượng quan. Chưa có thấy thằng nào xảo trá như cái thằng này.
Hiếu Danh: Mày làm gì mày la dữ vậy mậy
Tất Đạo: Giận quá
Giả lộ tướng quân: Còn tài học thì sao?
Hiếu Danh: Cái thằng đó nó học dỡ lắm thượng quan. ở trong làng này nó học hổng có lợi ai hết đó thượng quan, dạ nó có học khá là khá hơn hai thằng tụi con.
Tất Đạo: Cái gì, bậy đi, bậy đi, bậy đi
Hiếu Danh: Lỡ rồi mày, lỡ rồi mày, nói luôn mầy. dạ nó khá hơn hai thằng tụi con cỡ mười, chín rưỡi hà thượng quan. Vậy mà hai đứa con đi thi còn rớt ớ thượng quan. Mà trời đất ơi mà cái thằng đó không biết ai mà ngu mà chấm cho nó đậu .. cho…
Giả lộ tướng quân: Câm!... các ngươi có thể bị mất đầu vì câu nói ấy, các ngươi có biết chưa. Các ngươi có biết ai làm chủ khảo cuộc đình thí không?
Hiếu Danh: Dạ dạ bẩm thuợng quan, dạ con biết, Dạ dạ thưa đó là kim thượng… trời đất ơi chết cha tôi rồi, dạ.. xin thượng quan tha thứ lỗi, xin thượng quan…
Giả lộ tướng quân: Được rồi ta bỏ qua cho. Nhưng các ngươi phải nói cho thật về Trần Minh cho ta biết. Hoàng Thượng định chọn Trần trạng nguyên làm phò mã đấy. Vì vậy nên công chúa mói biết rõ tận tường trước khi quyết định.
Hiếu Danh: Dạ, Dạ bẩm thượng quan, dạ vậy mà con hổng biết. Dạ xin thượng quan tha thứ lỗi cho. Ạ, như vậy quan trạng là một con người ...
Giả Lộ Tướng Quân: Là con người thế nào ?
Hiếu Danh: Dạ ...
Giả lộ tướng quân: (nạt) Con người thế nào ?
Hiếu Danh: Dạ là một con người văn hay chữ giỏi, trọn trung trọn hiếu, dạ là một con người trắng trẻo ...
[DUYÊN KỲ NGỘ] (lớp 1, 15 câu, nhịp 2)
Giả Lộ Tướng Quân:
[1.] Thôi ! Các ngươi cứ bình tĩnh lại và hãy trả lời .. cho ta nghe
[2.] Tận tường từng câu hỏi
[3.] Tân trạng như thế nào
[4.] Có xứng đáng làm phò mã
Hiếu Danh:
[5.] Dạ thật tình tôi xin thưa
[6.] Trần Minh là người rất xứng đáng
[7.] Đầy đủ đức quan hòa
[8.] Anh là một con người chính nhân quân tử
Tất Đạo:
[9.] Vì dù trong lúc hàn vi
[10.] Vẫn có phong cách hơn người
Dạ bẩm thượng quan.
Giả Lộ Tướng Quân:
Rồi sao nữa ?
Tất Đạo:
[11.] Trần công xưa có tiếng là hiền từ
[12.] Vậy ảnh cũng thuộc dòng thế phiệt danh gia
Giả Lộ Tướng Quân:
[13.] Ta e rằng các vị nói ngoa
[14.] Mới nói đây là một kẻ bất tài
[15.] Rồi bây giờ lại trở giọng tán dương
Giả Lộ Tướng Quân:
Hừm, các người đã khinh ta quá lắm rồi, nên mới có
cuộc đổi thay tráo trở như vậy. Giáp sĩ ! ...
[VỌNG CỔ] (câu 2, 3)
Câu 2 :
Hiếu Danh:
Thượng quan ơi xin cho tôi nói lên một lời sau cuối rồi tôi vĩnh biệt dương ... trần (HÒ)
Dù chết đi, tôi chỉ chết một lần (HÒ)
Tôi đã biết tội của mình đã vô tình mạo phạm tới ông phò mã tương lai (XÊ)
Nhưng thật tình thì lời của tôi không phải là sai
Vì tân trạng Trần Minh trải qua những ngày hàn vi luân lạc (XANG)
Trong lúc cùng đồ nào ai biết được
Khi đấng anh hùng còn mai một ở thâm sâu (XANG)
Câu 3 :
Giả Lộ Tướng Quân:
Hưm ! Ta cho dời các ngươi tới đây là muốn biết rõ ràng sự thật (XANG)
Các ngươi tráo trở như vậy mà bảo là không gian dối à ?
Như vậy thì có tới hai sự thật khác nhau? (XÊ)
Hiếu Danh:
Thượng quan ơi bộ mặt cuộc đời có hai bề đen trắng
Có mặn nồng rồi cũng có nhiều chua chát đắng cay (XANG)
Tân trạng Trần Minh là một khách anh tài, nhưng thời
dị ngộ gặp nhiều gian khổ. (XANG)
Hôn ước bị từ vì huyện quan tham giàu phụ khó (XÊ)
Tủi nhục nặng nề cho nên Trần Mẫu phải chịu vong thân (CỐNG)
Mang nặng trên đầu bao oán hận thâm ân
Tân trạng Trần Minh vẫn kiên gan âm thầm lập chí (XANG)
Gặp hội long vân thánh hoàng đẹp ý
Cá vượt vũ môn được hiển vinh này (HÒ)/
Công chúa: hai ngươi lẻo mép lắm. giam chúng vào ngục tối cho ta
Tất Đạo: Dạ bẩm công chúa, dạ nảy giờ con hổng có nói tiếng nào hết
Hiếu Danh: Trời ơi… phải tui biết vậy tui hỏng có đi thi.
Công chúa: Cảm ơn Tướng quân, cho tướng quân lui
Giả Lộ Tướng Quân:
Xin tuân lịnhLính lệ: Dạ, bẩm công nương
Công chúa: Điều chi
Lính lệ: Có thánh thượng di giá đến đây
Công chúa: a… lui
Lính lệ: Vâng
Thánh thượng giá lâm
Thánh thượng giá lâm.
Công chúa: Dạ, con xin đê đầu ra mắt phụ vương
Vua: Miễn lễ cho công chúa. Con
Công chúa: Dạ, xin mời phụ vương
Vua: Bích Vân con
Công chúa: Dạ
Vua: Như con đã biết, từ lâu rồi cha tìm người tài đức để kén chọn phò mã cho con yên bề gia thất. Hôm nay cha thấy tân trạng Trần Minh rất xứng đáng với con. Cha sẽ cho hai trẻ gặp nhau để dễ bề quyết định.
Công chúa: Muôn tâu phụ vương, phận làm con, áo mặc sao qua khỏi đầu, phụ vương đã quyết định thì con phải vâng lời.
Vua: Tốt lắm, cận vệ, cho truyền chiếu lịnh, mời tân trạng đến đây lập tức.
Cận vệ: Tuân lịnh
Vua: Bích Vân
Công chúa: Dạ
Vua: Con hãy vào trang điểm lại
Công chúa: Phụ vương, phụ vương thấy rằng con cần phải trang điểm lại sao ?
Vua: Cha biết con gái của cha đẹp lắm, nhưng ...
Công chúa: Con tin rằng quan tân trạng không đến nỗi khó khăn lắm đâu phụ vương
Vua: Bích Vân,
Công chúa: Dạ
Vua: Cha xem con có ý khinh thường tân trạng phải không? Làm thân gái, trong tứ đức, chữ dung cũng không để cho con xem nhẹ. Trong cái đạo vợ chồng, sự tương kính vốn cũng là cần thiết đó con.
[KHỐC HOÀNG THIÊN] (12 câu, nhịp 2)
Công chúa:
[1.] Tâu phụ vương, con đã dọ hỏi rồi, tân trạng vốn là một kẻ hàn ... vi
Áo ôm khố rách
[2.] Nay được gán duyên cùng công chúa
[3.] Nghe tin là mắt chói hào quang
[4.] Con cần trang điểm nữa làm gì ?
Vua:
[5.] Nhưng cha muốn rằng công chúa con vua
[6.] Phải thuần tính nết na
Công chúa:
[7.] Con muốn ở đây để được nhìn tân trạng
[8.] Chắc sẽ nực cười vì quá hân hoan
[9.] Một bước lên mây choáng váng mặt mài
[10.] Cái mặt ngu khờ xem chắc cũng vui
Vua:
[11.] Cha chìu ý con, nhưng con phải núp sau rèm
[12.] Khi thấy cần con cứ bước ra
Công chúa: Tâu vâng
Vua: Bích Vân
Công chúa: Dạ
Vua: Con cũng cần trang điểm lại đôi chút nghe con
Công chúa: Tâu vâng
Cận vệ: Tâu thánh thượng, có quan Tân trạng đến, còn đang đứng ngoài chờ lịnh
Vua: Mời tân trạng vào
Cận vệ: Tuân lịnh
Trần Minh:
Dạ, đê đầu bái kiến thánh quân. Kính chúc thiên nhan muôn tuổi.
Vua: Miễn lễ cho tân trạng. Hãy bình thân.
Tân trạng, khen cho khanh còn trẻ mà văn tài tót chúng,
Bút sa châu, bụng chứa tàng kinh luân.
[MẪU TẦM TỬ] (8 câu, nhịp 2)
[1.] Thương cho kẻ hiền tài cho nên trẩm quyết định sắc ... phong
Khanh làm phò mã triều cung
[2.] Công chúa con ta cũng mắt phụng mài ngài
Trần Minh:
[3.] Dạ, vạn tạ thánh quân đã có lòng thương tưởng
[4.] Nhưng ở quê nhà thần đã có vợ hứa hôn
[câu chầu] Không thể nào vong phụ đành tâm
[5.] Đành tạ lòng thương mến của thánh quân
Vua:
[6.] Ta không cần biết lý lẽ gì khác hơn
[7.] Lịnh vua phán ra thì phải tuân mạng cúi đầu
[8.] Bằng nếu cãi lời phải cam chịu đầu rơi
Trần Minh: Dạ cúi xin thánh thượng mở đức anh quân mà xá tội, vì thần không thể phụ tình tấm mẵn.
Vua: Nghịch mạng, Khanh dám cãi lịnh của Vua à? Võ đao
Công chúa: Khoan. Dạ tâu ph
Link
https://cailuongmuseum.vn/72E2H7D0998b777