✨Vụ sát hại Jane Britton
Vào lúc 12 giờ 30 phút sáng (giờ miền Đông Hoa Kỳ) ngày 7 tháng 1 năm 1969, Jane Britton (sinh ngày 17 tháng 5 năm 1945 – ngày 7 tháng 1 năm 1969
Vụ án thu hút sự chú ý của truyền thông Hoa Kỳ, vì cha của Britton là thành viên ban giám hiệu tại Radcliffe College. Một số manh mối dẫn đến một giả định rằng kẻ giết Jane Britton là một người quen, có lẽ là một sinh viên hoặc giảng viên của khoa nhân chủng học tại Harvard. Cơ thể cô được rắc bột thổ hoàng, thường được sử dụng trong các đám tang của người Ba Tư cổ đại. Không có đồ vật có giá trị nào được lấy đi khỏi căn hộ, cũng không có bất kỳ người hàng xóm nào của cô nghe thấy bất kỳ tiếng la hét hay tiếng động bất thường nào khác (mặc dù sau đó một số báo cáo).
Các nhà điều tra đã không thể tìm thấy bất kỳ nghi phạm nào có khả năng trong số những người trong khoa chủng học. Albert DeSalvo được cho là đã thú nhận cưỡng hiếp và giết một người phụ nữ khác sống trong cùng tòa nhà vào năm 1963, sau khi ông này bị bắt trong vụ sát hại 13 người mà kẻ chủ mưu là Boston Strangler vài năm trước đó, nhưng vẫn còn nghi vấn liệu ông có thực hiện tất cả các vụ giết người liên quan đến vụ án hay không. Từ nghi vấn trên, một số người cho rằng có thể có một Boston Strangler thứ hai, dẫn đến suy đoán rằng người này cũng có thể đã giết Britton. Vụ án bị đóng băng nhưng vẫn tiếp tục mê hoặc giới truyền thông và những người đam mê tội phạm thực sự trên Internet. Một số người đã khởi kiện để yêu cầu cảnh sát công khai hồ sơ từ cuộc điều tra với hy vọng giải quyết vụ án.
Cảnh sát Cambridge và văn phòng luật sư quận Middlesex tuyên bố vào tháng 11 năm 2018, hai tháng trước ngày kỷ niệm 50 năm vụ án xảy ra rằng họ đã xác định được một nghi phạm trong vụ án thông qua DNA: Michael Sumpter, người đã chết vào năm 2001 sau khi được tạm tha khi đang thụ án cho một vụ hiếp dâm năm 1975. Đây là vụ án bị đóng băng lâu đời nhất mà cơ quan hành pháp quận Middlesex đã từng giải quyết. môn lịch sử thời trung cổ tại Viện nghiên cứu giáo dục nâng cao Radcliffe. Gia đình Britton sống ở Needham, một vùng ngoại ô của thành phố Boston.
Jane Britton theo học tại trường Dana Hall, một trường tư thục ở Wellesley. Ngoài việc học tập, cô còn cưỡi ngựa, chơi piano, organ và vẽ tranh. Britton từng đến Radcliffe, nơi cô học chuyên ngành nhân học trong một tuần. Sau khi tốt nghiệp với chiếc bằng loại xuất sắc, năm 1967, Britton được nhận vào chương trình sau đại học của Harvard.
Britton đặc biệt quan tâm đến khảo cổ học Cận Đông. Vào giữa năm 1968, cô là một trong số nhiều ứng viên sau đại học có dịp đi cùng trưởng khoa Stephen Williams và lãnh đạo dự án CC Lamberg-Karlovsky đến một khu vực khảo cổ ở phía đông nam Iran, nơi họ tìm thấy những gì Lamberg-Karlovsky tin là tàn tích của Alexandria Carmania, một pháo đài được đội quân của Alexander Đại đế chiếm đóng vào năm 325 trước Công nguyên. Lamberg-Karlovsky sau đó đã khen ngợi Britton vì một trong những phát hiện quan trọng của cô tại đây. cách quảng trường Harvard hai dãy nhà. Trong quá trình học, Britton đã dành hầu hết thời gian của mình tại Bảo tàng Khảo cổ học và Dân tộc học Peabody của trường. Ngoài giờ học, cô còn tranh thủ vẽ tranh về các con vật trong căn hộ của mình, nơi cô nuôi một con rùa và mèo làm thú cưng. Tờ The Harvard Crimson báo cáo rằng tòa nhà "ngập rác và bẩn thỉu", không có ổ khóa ở cửa bên ngoài mặc dù các sinh viên nhiều lần yêu cầu ban quản lý lắp đặt chúng cùng với hệ thống còi. Cửa căn hộ của Britton có một ổ khóa rất dị thường và cô hiếm khi sử dụng nó. Gia đình Mitchell cho biết cô dự định rời khỏi tòa nhà vào đầu năm tới. Những người bạn của Britton kể lại rằng cô từng bị một kẻ lạ mặt tấn công ngay tại Cambridge Common bằng một cây bút sau đó cắt quần áo của anh ta. Vụ việc đã không được báo cáo với cảnh sát.
Vụ sát hại
Vào đêm ngày 6 tháng 1 năm 1969, ngày thứ hai đầu tiên của năm mới và các lớp học được nối lại sau kỳ nghỉ, Britton và Humphries cùng các bạn học nhân chủng học khác đi ăn tối tại một nhà hàng địa phương, sau đó hai người đi trượt băng quanh khu vực Common. Humphries cùng Britton trở lại căn hộ của cô lúc 10 giờ 30 phút tối sau đó rời khỏi đó vào khoảng 11 giờ 30 phút. Nghĩ rằng người tình bị ốm, anh chạy vội sang căn hộ bên cạnh và yêu cầu Jill Mitchell sang xem xét. Khi sang đến nơi và kiểm tra, Mitchell giật mình phát hiện ra cái đầu loang lổ máu của Britton và nhận ra cô đã chết.
Những nghiên cứu xoay quanh tòa nhà đã khơi dậy một vài manh mối tiềm năng. Một đứa trẻ sống trong một căn hộ khác tại tòa nhà kể lại đã nghe thấy những tiếng động bất thường trên lối thoát hiểm đêm hôm xảy ra vụ án mạng. Khi cảnh sát tham vấn giáo sư Williams trong lúc thảo luận về vụ án, ông nói rằng người Iran cổ đại, cùng với nhiều nền văn hóa khác trên thế giới, thường rắc nó lên người chết như một nghi thức tang lễ. Cùng với cách sắp đặt quần áo lên người Britton nhằm che thân, và việc kẻ giết người rõ ràng không quan tâm đến việc lấy đồ có giá trị, cảnh sát bắt đầu suy đoán rằng Britton bị sát hại bởi một người biết rõ cô từ Harvard chứ không phải người lạ. để nghiên cứu xem liệu có người tham dự nào có hành động sở hở làm lộ không. Humphries và gia đình Mitchell cũng trải qua bài kiểm tra nói dối. Cảnh sát cũng nói chuyện với hầu hết những người được đề cập trong quyển nhật ký và quyển một danh bạ điện thoại cũ của cô gái xấu số.
Ba ngày sau vụ giết người, cảnh sát Cambridge tuyên bố họ đã tìm thấy hòn đá nhưng không nói rõ là ở đâu. Trong một cuộc họp báo đặc biệt về vụ án, Cảnh sát trưởng James Reagan nổi giận, tuyên bố kể từ hôm đó trở đi, các điều tra viên phải cần sự cho phép của ông để tiết lộ bất kỳ thông tin nào về vụ án. Ông cho rằng mình buộc phải làm vậy vì lý do có sự không chính xác trong bản tường trình về vụ việc.
Cơ thể của Bean cũng được tìm thấy trên giường, úp mặt xuống, quần áo ngủ kéo qua đầu, phủ chăn. Bean được tìm thấy bởi người quản lý của mình vì cô vắng mặt và không đi làm. Người này đã vào căn hộ với sự hỗ trợ của người gác cổng tòa nhà. Cảnh sát tin rằng giống như Britton, Bean đã bị giết khi đang ngủ, mặc dù tòa nhà của cô có hai lớp khóa trong khi tòa nhà nơi Britton sinh sống không hề có. sau khi được tha bổng và được đưa vào nhà an dưỡng vì mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Cụ thể, nhúm bột thổ hoàng tìm thấy trên xác Britton chỉ là mảnh cặn từ bức tranh của cô, vì đây là một màu sắc phổ biến trong quá trình vẽ tranh.