✨Quả chuông ác mộng
Quả chuông ác mộng (tên gốc:The Bell Jar) là cuốn tiểu thuyết duy nhất được viết bởi nhà văn và nhà thơ người Mỹ Sylvia Plath. Được xuất bản lần đầu tiên vào năm 1963 dưới bút danh "Victoria Lucas", một tháng trước khi Plath tự sát.
Cuốn tiểu thuyết có những chi tiết tự truyện, kể về những trải nghiệm thật của Sylvia Plath trong chuyến đi tới New York và sau khi bà trở về quê hương tại Boston. Thời kỳ này cũng trùng vào thời gian các nghiên cứu của Plath tại Đại học Smith ở Northampton mà bà cũng mô tả.
Quả chuông ác mộng được tái bản dưới tên thật của Plath lần đầu tiên vào năm 1966 tại Anh Quốc, và không được xuất bản tại Hoa Kỳ cho đến năm 1971, theo mong muốn của cả chồng của Plath là Ted Hughes và mẹ ruột. Tính cách của nhân vật chính trong câu chuyện giữa các yêu cầu của xã hội đã tác động nhiều phụ nữ, và góp phần vào việc tác giả trở thành một biểu tượng của Phong trào nữ quyền.
Bối cảnh
Theo lời kể của Ted, thì Plath bắt đầu viết tiểu thuyết vào năm 1961 sau khi xuất bản tập thơ The Colossus, tập thơ đầu tiên của cô. Plath đã viết xong cuốn tiểu thuyết vào tháng 8 năm 1961. Sau khi ly thân với Ted, Plath đã chuyển đến một căn hộ nhỏ hơn ở Luân Đôn, "đủ cho cô có thời gian và nơi chốn để làm việc không ngừng nghỉ". Ted nói tiếp: "Kế đó, với tốc độ làm việc nhanh nhất có thể và rất ít sửa đổi từ đầu đến cuối cô ấy đã hoàn thành tiểu thuyết The Bell Jar".
Plath đã viết cuốn tiểu thuyết dưới sự tài trợ của Hiệp hội học bổng Eugene F. Saxton, liên kết với nhà xuất bản Harper & Row, nhưng bản thảo gây sự thất vọng và cuốn tiểu thuyết đã bị rút lại đề nghị, bị xem là "nhàm chán, trẻ con và mài dũa quá chi tiết".
Ban đầu, các tiêu đề của tiểu thuyết Quả chuông ác mộng bao gồm có tên Diary of a Suicide và The Girl in the Mirror (tạm dịch: Nhật ký tự sát hay Cô gái trong gương). Cee chịu trách nhiệm biên tập công việc của Esther.
- Lenny Shepherd: một thanh niên giàu có sống ở New York, mời Doreen và Esther đi uống nước khi họ đang trên đường đến một bữa tiệc. Doreen và Lenny bắt đầu hẹn hò, đưa Doreen rời khỏi Esther thường xuyên hơn.
- Philomena Guinea: một phụ nữ lớn tuổi, giàu có, là người đã quyên góp tiền cho học bổng đại học của Esther. Trường đại học của Esther yêu cầu mỗi cô gái có học bổng phải viết một lá thư cho ân nhân của mình, cảm ơn anh ấy hoặc cô ấy. Philomena mời Esther dùng bữa với cô. Tại một thời điểm, cô cũng đang ở trong một trại tị nạn và trả tiền cho cuộc tị nạn "cao cấp" mà Esther ở lại.
- Marco: một người đàn ông Peru và bạn của Lenny Shepherd, được thiết lập để đưa Esther đến một bữa tiệc và cuối cùng cố gắng hãm hiếp cô.
- Betsy: một cô gái đúng chuẩn mực "gái quê" ngoan hiền, gương mẫu, đến từ Kansas mà bản thân Esther phấn đấu muốn mình trở nên giống Betsy hơn. Cô bị lôi cuốn với Doreen, và Esther thấy mình bị giằng xé giữa hai thái cực hành vi và tính cách.
- Hilda: một thực tập sinh khác từ tờ tạp chí, không ưa Esther sau khi đưa ra những bình luận tiêu cực về Rosenbergs.
Phong cách và Chủ đề chính
Cuốn tiểu thuyết được viết bằng một loạt đoạn hồi tưởng tái hiện những phần quá khứ của Esther. Đoạn hồi tưởng chủ yếu đề cập đến mối quan hệ của Esther với Buddy Willard. Người đọc cũng biết thêm về những năm đầu đại học của cô.
Quả chuông ác mộng đã giải quyết câu hỏi về danh tính được xã hội chấp nhận. Nó kiểm tra "nhiệm vụ để tạo ra danh tính của riêng mình, để trở thành chính mình hơn là những gì người khác mong đợi cô ấy." Esther dự kiến sẽ trở thành một bà nội trợ và một phụ nữ tự lập, không có các lựa chọn để đạt được sự độc lập.
Sức khỏe tinh thần
thumb|Chiếc [[bình chuông được sử dụng trong khoa học đầu thế kỷ 20]] Tiểu thuyết đã cho thấy mô tả cuộc sống của Esther Greenwood như bị bóp nghẹt bởi một chiếc bình chuông. Phân tích cụm từ "bình chuông" cho thấy nó đại diện cho "sự ngột ngạt về tinh thần của Esther bởi sự nặng trịch không thể tránh khỏi của chứng trầm cảm trong tâm hồn cô". Xuyên suốt cuốn tiểu thuyết, Esther nói về chiếc bình chuông này khiến cô ngạt thở và nhận ra những khoảnh khắc rõ ràng khi chiếc bình chuông được nhấc lên. Những khoảnh khắc này tương quan với trạng thái tinh thần của cô và ảnh hưởng của chứng trầm cảm.
Các học giả tranh luận về bản chất của "cái bình chuông" của Esther và những gì nó có thể đại diện cho. những người khác cho rằng đây đại diện cho các tiêu chuẩn đặt ra cho cuộc sống của một người phụ nữ. Tuy nhiên, khi xem xét bản chất của cuộc sống và cái chết của Sylvia Plath và sự tương đồng giữa tiểu thuyết và cuộc sống của bà, khó có thể bỏ qua chủ đề về bệnh tâm thần.
Bác sĩ khoa tâm thần người Mỹ Aaron Beck (1921) đã nghiên cứu bệnh tâm thần của Esther và ghi nhận hai nguyên nhân dẫn đến chứng trầm cảm rõ ràng trong cuộc đời cô. Đầu tiên được hình thành từ những trải nghiệm đau thương ban đầu, cái chết của cha cô khi cô 9 tuổi. Rõ ràng là cô ấy đã bị ảnh hưởng như thế nào bởi sự mất mát này khi cô ấy tự hỏi, "Tôi nghĩ rằng điều kỳ lạ chưa bao giờ xảy ra với tôi trước đây rằng tôi chỉ hoàn toàn hạnh phúc cho đến khi tôi chín tuổi." Nguyên nhân thứ hai khiến cô ấy bị trầm cảm là do tư tưởng cầu toàn của chính cô. Esther là một phụ nữ đạt được nhiều thành tích - học đại học, thực tập và đạt điểm cao. Chính sự thành công này đã đặt những mục tiêu không thể đạt được vào đầu cô, và khi không đạt được chúng, sức khỏe tinh thần của cô sẽ bị ảnh hưởng. Esther than thở, "Rắc rối là, tôi đã không đủ sống, đơn giản là tôi đã không nghĩ đến điều đó."
Cuốn tiểu thuyết này kể về việc điều trị sức khỏe tâm thần trong những năm 1950. Plath truyền đạt lời kể của bản thân thông qua nhân vật Esther để mô tả trải nghiệm của bà về việc điều trị sức khỏe tâm thần. Giống như cuốn tiểu thuyết này Plath mở đường cho bài diễn thuyết về nữ quyền và thách thức lối sống của phụ nữ trong những năm 1950, tiểu thuyết cũng đưa ra một nghiên cứu điển hình về người phụ nữ đang vật lộn với sức khỏe tâm thần.
Mối nguy hiểm của y học tâm thần
Cuốn tiểu thuyết có một cái nhìn quan trọng về ngành y tế, đặc biệt là y học tâm thần. Chuyến thăm của Esther đến trường y của Buddy. Ở đó, Esther gặp rắc rối bởi sự tự cao của các bác sĩ và sự thiếu cảm thông của họ đối với nỗi đau của một người phụ nữ khi lâm bồn. Khi Esther gặp bác sĩ tâm lý đầu tiên của cô, Tiến sĩ Gordon, cô thấy ông ta tự mãn và không thông cảm với cô. Ông Gordon không lắng nghe cô, và kê toa một liệu pháp điều trị sốc chấn thương và vô ích. Joan, người quen của Esther trong bệnh viện tâm thần, kể một câu chuyện tương tự về sự vô cảm của các bác sĩ tâm thần nam. Một số bệnh viện mà Esther ở được vệ sinh một cách đáng sợ và độc đoán.
Tuy nhiên, cuốn tiểu thuyết không vẽ ra một bức tranh hoàn toàn tiêu cực về việc chăm sóc tâm thần. Khi Esther đến một viện sang trọng, được khai sáng hơn, cô bắt đầu chữa bệnh dưới sự chăm sóc của Tiến sĩ Nolan, một nữ bác sĩ tâm thần tiến bộ. Ba phương pháp điều trị tâm thần của những năm 1950 - liệu pháp nói chuyện, tiêm insulin và liệu pháp sốc điện; có hiệu quả với Esther dưới sự chăm sóc chu đáo và thích hợp của bác sĩ Nolan. Tuy nhiên, ngay cả liệu pháp được thực hiện đúng cách cũng không nhận được lời khen ngợi. Ví dụ, liệu pháp sốc hoạt động bằng cách giải phóng tâm trí hoàn toàn. Sau một lần điều trị, Esther thấy mình không thể nghĩ đến dao kéo. Sự bất lực này đến như một sự giải tỏa, nhưng nó cũng cho thấy rằng liệu pháp hoạt động theo phương pháp đáng ngờ làm suy giảm trí thông minh nhạy bén của Esther.
Tiếp nhận
Ban đầu, khi cuốn sách được xuất bản với bút danh Victoria Lucas vào năm 1963, không ai liên kết tiểu thuyết với các ấn phẩm bài thơ trước đó của Sylvia Plath. Vì vậy, các nhà phê bình được cho là đã phản ứng với công việc của một người đầu tiên.
Quả chuông ác mộng đã nhận được những lời đánh giá tích cực. Khoảng thời gian ngắn giữa việc xuất bản cuốn sách và vụ tự tử của Plath dẫn đến"một vài độc giả vô tội"của cuốn tiểu thuyết. Phần lớn những người đọc sớm tập trung chủ yếu vào các kết nối tự truyện từ Plath đến nhân vật chính.
Đáp lại lời phê bình tự truyện, nhà phê bình Elizabeth Hardwick kêu gọi độc giả phân biệt "Plath là nhà văn" và "Plath là một sự kiện". Vào ngày 5 tháng 11 năm 2019, BBC News đã liệt kê Quả chuông ác mộng vào danh sách 100 cuốn tiểu thuyết truyền cảm hứng nhất.
Văn học
Phiên bản sách
- Sylvia Plath: The Bell Jar. Faber and Faber, London 1966.
- Sylvia Plath: Die Glasglocke. Bản dịch của Christian Grote. Suhrkamp, Frankfurt am Main 1968. (tiếng Đức)
- Sylvia Plath: Die Glasglocke. Bản dịch mới của Reinhard Kaiser. Suhrkamp, Frankfurt am Main 2005, ISBN 3-518-45676-8 (trích dẫn và tham khảo trang tham khảo phiên bản này).
- Sylvia Plath: Die Glasglocke. Bản dịch của Nina Hoss. Der Hörverlag, München 2002, ISBN 3-89584-755-0. (tiếng Đức)
- Sylvia Plath: Quả chuông ác mộng. Bản dịch của Trần Quế Chi. Nhà xuất bản Tao Đàn, 2019, ISBN 978-604-9842-74-0