✨Everywhere at the End of Time
Everywhere at the End of Time (tạm dịch: Bất kì đâu tại tận cùng của thời gian) là một series các album phòng thu của The Caretaker, một nghệ danh của nhạc sĩ điện tử người Anh Leyland Kirby. Được phát hành từ năm 2016 đến năm 2019, sáu "giai đoạn" của nó được tạo nên từ các vòng lặp dần dần suy thoái được lấy sample từ âm nhạc phòng khiêu vũ để miêu tả sự tiến triển của bệnh Alzheimer. Lấy cảm hứng từ thành công của An Empty Bliss Beyond This World (2011), Kirby đã sản xuất Everywhere như tác phẩm chính cuối cùng của mình dưới nghệ danh. Album được sản xuất tại Kraków và phát hành cách nhau khoảng thời gian sáu tháng để "mang lại cảm giác thời gian trôi qua". Bìa album là những bức tranh trừu tượng của họa sĩ Ivan Seal. Loạt album lấy cảm hứng từ những điểm giao nhau giữa các tác phẩm của nhà soạn nhạc William Basinski và nhạc sĩ điện tử Burial; những giai đoạn sau bị ảnh hưởng bởi nhà soạn nhạc phong cách avant-garde John Cage.
Loạt album có độ dài sáu tiếng, miêu tả nhiều cung bậc cảm xúc và được đặc trưng bởi tiếng ồn xuyên suốt. Mặc dù ba giai đoạn đầu có phong cách tương tự An Empty Bliss, ba giai đoạn cuối bắt đầu chuyển hướng đi khác các tác phẩm ambient trước đó của Kirby. Album phản ánh sự rối loạn và cái chết của bệnh nhân, cảm xúc của họ và hiện tượng minh mẫn cuối đời. Để quảng bá series, Kirby đã hợp tác với nghệ sĩ thị giác ẩn danh Weirdcore để thực hiện các video âm nhạc. Lúc đầu, lo lắng về việc liệu album có vẻ giả tạo hay không, Kirby đã nghĩ đến việc không sản xuất Everywhere chút nào; sau lại dành nhiều thời gian để sản xuất nó hơn bất kỳ bản phát hành nào khác của mình. Các bìa album đã nhận được sự chú ý từ một cuộc triển lãm nghệ thuật ở Pháp được đặt tên theo album Everywhere, An Empty Bliss (2019), một album tổng hợp các bài hát được lưu trữ của The Caretaker.
Theo từng giai đoạn được ra mắt, album ngày càng nhận được những đánh giá tích cực từ giới phê bình; thời lượng và chủ đề về chứng mất trí nhớ của nó khiến nhiều người đánh giá cảm thấy xúc động với phiên bản hoàn chỉnh. Được coi là tác phẩm kiệt tác của Kirby, Everywhere là một trong những bản thu âm được khen ngợi nhất cuối những năm 2010. Những người chăm sóc những người bị suy giảm trí nhớ cũng ca ngợi các album đã tăng sự đồng cảm với bệnh nhân ở những người nghe trẻ, mặc dù một số bác sĩ cảm thấy mạch biểu đạt của loạt album quá mạch lạc. Nó đã trở thành một hiện tượng Internet vào đầu những năm 2020, nổi lên trong mạng xã hội TikTok, được chuyển thành một mod cho trò chơi điện tử Friday Night Funkin' (2020) và xuất hiện trong nhiều meme.
Hoàn cảnh ra đời
liên_kết=https://en.wikipedia.org/wiki/File:Bowlly_small.jpg|thế=A white man of the 1930s stands at an early-20th-century microphone|nhỏ|[[Al Bowlly, một nghệ sĩ big band được lấy sample cho Everywhere at the End of Time]] Năm 1999, nhạc sĩ điện tử người Anh Leyland Kirby lấy nghệ danh là The Caretaker, phát hành các tác phẩm lấy sample từ các bản thu âm big band. Kirby đã lấy cảm hứng từ cảnh phòng khiêu vũ ma ám trong bộ phim The Shining (1980) của nhà làm phim Stanley Kubrick, như được thấy trong album đầu tay của nghệ danh, Selected Memories from the Haunted Ballroom (1999). Các đĩa hát đầu tiên có phong cách ambient sẽ nổi bật trong các bản phát hành cuối cùng của nghệ danh. Dự án lần đầu tiên khám phá chứng mất trí nhớ trong Theoretically Pure Anterograde Amnesia (2005), một album có thời lượng ba tiếng miêu tả căn bệnh mất trí thuận chiều. Đến năm 2008, Persistent Repetition of Phrases đã chứng kiến nghệ danh The Caretaker thu hút được sự chú ý của giới phê bình và lượng người hâm mộ lớn hơn.
Phong cách âm nhạc
Các album, mà Kirby mô tả là khám phá "sự tiến bộ và toàn bộ" của chứng sa sút trí nhớ, trình bày các tiêu đề và mô tả bài hát thơ mộng cho từng giai đoạn, đại diện cho một người bị sa sút trí nhớ và cảm xúc của họ. Ý tưởng về sự suy thoái, u sầu, bối rối và trừu tượng hiện hữu khắp nơi. Tiny Mix Tapes gợi ý rằng, là tác phẩm cuối cùng của nghệ danh The Caretaker, Everywhere "đe dọa mọi lúc mọi nơi là sẽ nhường chỗ cho không gì cả." Các album có tính thể nghiệm, tiên phong; tạp chí âm nhạc Fact đã ghi nhận một "mối liên hệ kiểu hauntology" giữa phong cách phòng khiêu vũ của Everywhere và một số nhánh phụ của vaporwave. Tác giả Sarah Nove khen ngợi Everywhere thiếu sự hào quang vật chất, trong khi Matt Mitchell của Bandcamp Daily viết rằng album kết thúc bằng "catharsis thanh tao".
Việc khám phá sự suy thoái của series đã được so sánh với The Disintegration Loops (2002–2003) của nhạc sĩ William Basinski. Không giống như tác phẩm của Kirby, The Disintegration Loops tập trung vào sự suy thoái vật lý của băng đĩa trùng hợp với vụ tấn công ngày 11 tháng 9 - không phải sự suy thoái do phần mềm tạo ra, đại diện cho một căn bệnh thần kinh. Mặc dù tích cực về các tác phẩm của Basinski, Kirby cho biết các tác phẩm của mình "không chỉ là các vòng lặp bị suy thoái. Chúng là về lý do tại sao chúng bị suy thoái và như thế nào." Trong khi đánh giá giai đoạn đầu tiên, các nhà báo Adrian Mark Lore và Andrea Savage đã đề xuất đĩa nhạc dành cho những người thưởng thức Basinski, Stars of the Lid và Brian Eno. Một số sample trở lại liên tục thông suốt — đặc biệt là một sample từ “Heartaches” (1931) của ca sĩ người Anh Al Bowlly — và trở nên suy thoái hơn theo từng album. Phong cách jazz của ba giai đoạn đầu gợi nhớ đến An Empty Bliss, sử dụng các vòng lặp từ các đĩa than và ống trụ sáp. Ở Giai đoạn 3, các bài hát ngắn hơn — một số chỉ kéo dài trong một phút — và thường tránh sử dụng fade-out. Giai đoạn cuối cùng bao gồm các drone, khắc họa sự trống rỗng trong tâm trí của người đau khổ. Trong 15 phút cuối có một cây đàn organ, hợp xướng và một phút mặc niệm, miêu tả cái chết. Giai đoạn 4–6 thường được đánh dấu là trọng tâm về khái niệm của Everywhere: Miles Bowe của Pitchfork đã viết về sự tương phản của các giai đoạn sau với các tác phẩm ambient khác của Kirby là "phát triển âm thanh của nó theo những cách mới và đáng sợ", trong khi Kirby mô tả dự án là "phần nhiều về ba [giai đoạn] cuối cùng hơn ba giai đoạn đầu tiên."
Giai đoạn 1–3
Giai đoạn 1 được mô tả là những dấu hiệu ban đầu của sự suy giảm trí nhớ, là album gần nhất trong series với "một giấc mơ ban trưa đẹp". Giống như An Empty Bliss, Giai đoạn 1 bao gồm những giây mở đầu của các bản thu âm từ những năm 1920 và 1930, được lặp lại trong một khoảng thời gian dài. Các sample trong album được thay đổi cao độ, độ vang, bồi âm và tiếng kêu của đĩa than. Album có một loạt các cảm xúc, chủ yếu là về các khái niệm mà tên bài hát của nó gợi lên; những cái tên như "Into Each Others Eyes" đôi khi được hiểu là một kỷ niệm lãng mạn của bệnh nhân, trong khi những tiêu đề đáng ngại hơn, chẳng hạn như "We Don't Have Many Days", chỉ cho bệnh nhân nhận thấy cái chết của chính họ. Mặc dù là một bản phát hành upbeat của The Caretaker, một số sáng tác vui tươi của big band bị bóp méo hơn những bản khác. Một nhà phê bình đã ví nó như Eyes Wide Shut (1999) của Stanley Kubrick và các tác phẩm của nhà làm phim Woody Allen, đặc tả sự "tao nhã" trong phim của Kubrick và sự say mê chính kịch đối với tác phẩm của Allen.
Giai đoạn 2 được mô tả là "sự nhận thức rằng có điều gì đó không ổn và từ chối chấp nhận điều đó." Các sample của album kết thúc đột ngột hơn, làm album có một bầu không khí hauntology. Tiêu đề các bài hát, chẳng hạn như "Surrendering to Despair" và "Last Moments of Pure Recall", thể hiện nhận thức của bệnh nhân về chứng bệnh của họ và nỗi buồn cùng với đó, với tên "The Way Ahead Feels Lonely" được lấy trực tiếp từ một cuốn sách về chứng mất trí nhớ của Sally Magnusson. Các bài hát có thời lượng dài hơn và có ít vòng lặp hơn, nhưng chất lượng kém hơn, Kirby mô tả giai đoạn thứ hai là giai đoạn mà một người "cố gắng và nhớ nhiều hơn bình thường";
Giai đoạn 4–6
Giai đoạn 4 được mô tả là thời điểm mà tại đó "khả năng nhớ lại những ký ức đơn giản đắp đường cho sự bối rối và kinh hoàng." bốn bản nhạc của nó chiếm toàn bộ mỗi một mặt đĩa than. Các bản nhạc G1, H1 và J1 có tiêu đề "Post Awareness Confusions", với Bowe thì đó là một cái tên lâm sàng, trong khi I1 có tên "Temporary Bliss State". Các giai điệu không mạch lạc giới thiệu một khía cạnh siêu thực, mà một số nhà văn cho rằng đây là sự chuẩn bị cho người nghe ở hai giai đoạn cuối. Bản thu âm sử dụng nhiều giọng hát nhất của series và bao gồm lời bài hát tiếng Anh dễ nhận biết; gần cuối bản nhạc mở đầu, một người đàn ông thông báo, "Phần tuyển chọn này sẽ là màn độc tấu mandolin của quý ông James Fitzgerald." Giống như Giai đoạn 4, tên bài hát của Giai đoạn 5 có tính lâm sàng, nhắc tới các khái niệm sinh học thần kinh; Hazelwood coi các tiêu đề như "Advanced Plaque Entanglements" và "Sudden Time Regression Into Isolation" là tài liệu về "sự vô nhân" của chứng mất trí nhớ. Trong khi Giai đoạn 5 có các đoạn trích của nhạc cụ và giọng nói, thì Giai đoạn 6 có các bản phối nhạc trống rỗng, bao gồm tiếng rít và tanh tách, mà Hazelwood giải thích là miêu tả sự thờ ơ của bệnh nhân. Album thường bao gồm các bản ghép âm thanh trong đó tiếng nhạc có thể nghe được nhưng có vẻ xa xăm. Tên bài hát của nó có các cụm từ ít lâm sàng hơn và nhiều xúc cảm hơn, chẳng hạn như "A Confusion So Thick You Forget Forgetting" và "A Brutal Bliss Beyond This Empty Defeat". Tiếng organ cuối cùng nhường chỗ cho một chiếc máy hát. Falisi coi đó là sự di chuyển linh hồn của bệnh nhân sang thế giới bên kia. Kirby tuyên bố rằng ba giai đoạn đầu có "sự khác biệt tinh tế nhưng quan trọng", thể hiện cùng một phong cách chung "dựa trên tâm trạng và nhận thức của một người có tình trạng này sẽ cảm thấy." Kirby muốn quá trình master do Andreas "Lupo" Lubich thực hiện, để cho "âm thanh nhất quán trong suốt series". Chiến lược sáng tác xuyên suốt là sử dụng nhiều bản cover của các bài hát được lấy sample để liên kết các thông điệp cảm xúc cụ thể với mỗi bản nhạc. Thay vì mua các bản thu âm như khi sản xuất An Empty Bliss, Kirby đã tìm thấy hầu hết các bản sample trên mạng, nói rằng, "Bây giờ ta có thể tìm thấy mười phiên bản của một bài hát." Kirby lưu ý rằng Giai đoạn 1 lặp lại các đoạn ngắn của bài hát, trong khi Giai đoạn 2 sẽ để các sample phát hoàn toàn. Mô tả Giai đoạn 3 giống nhất với An Empty Bliss, Kirby cho biết các Giai đoạn 1–3 có thể được chơi xáo trộn trong khi vẫn gắn kết.
Kirby tập trung sản xuất ba giai đoạn cuối cùng; với mục tiêu là tạo ra "sự hỗn loạn có thể nghe được". Kirby nói thêm rằng, trong khi sản xuất Giai đoạn 4, anh ấy nhận ra rằng ba giai đoạn cuối cùng "phải được thực hiện với cách nhìn hậu-nhận thức." Giải thích về cái tên này, Kirby đặt tên chúng là "hậu-nhận thức" bởi vì chúng thể hiện một bệnh nhân không nhận thức được chứng rối loạn. Chúng được tối giản hóa và trở nên ít dễ nhận biết hơn theo từng giai đoạn; mỗi bức trình bày một đối tượng duy nhất và không có từ nào. Tiny Mix Tapes đã bao gồm Beaten Frowns After—bìa album của Giai đoạn 1—trong danh sách bìa album xuất sắc nhất của năm 2016 và những năm 2010 của họ. Một số người đã so sánh Kirby và Seal: cả hai đều sinh ra ở Anh và có cách sản xuất nghệ thuật tương tự nhau. Beaten Frowns After biểu thị một cuộn giấy màu xám đang trải ra trên một đường chân trời trống, với các nếp gấp của cuộn giấy tương tự như nếp nhăn của não, Hag trình bày một cây tảo bẹ bị bóp méo đến cực điểm, mà Sam Goldner của Tiny Mix Tapes mô tả là "một cái bình tràn ra thành những gợn sóng rối loạn." Trước đó, các bức tranh của Seal cũng đã được giới thiệu gần một trong những buổi biểu diễn của Kirby trong cuộc triển lãm Cukuwruums năm 2019. hai giai đoạn tiếp theo vào năm 2017, hai giai đoạn áp chót vào năm 2018 và giai đoạn cuối cùng vào năm 2019. Theo Kirby, việc phát hành được thực hiện để "mang lại cảm giác thời gian trôi qua" cho người nghe.
Khi phát hành giai đoạn đầu tiên vào ngày 22 tháng 9 năm 2016, Kirby đã công bố chủ đề của series: những album thể hiện "sự tiến triển, mất mát và tan rã" khi chúng rơi xuống "vực thẳm của sự mất trí nhớ hoàn toàn". Một số nhà phê bình đã bối rối trước những tuyên bố này; Jordan Darville của The Fader đã viết một bài viết báo cáo rằng Kirby được chẩn đoán mắc chứng mất trí nhớ giai đoạn đầu, cũng như Marvin Lin của Tiny Mix Tapes. Cả hai ấn phẩm đều cập nhật các bài viết của họ khi Kirby làm rõ rằng bản thân không bị mắc chứng mất trí nhớ; mà là nghệ danh The Caretaker. Kirby tuyên bố, "không cố ý nếu có bất kỳ [nhầm lẫn] nào." Bản thu âm cuối cùng của Caretaker, được phát hành cùng với Giai đoạn 6, là Everywhere, an Empty Bliss (2019), một album tổng hợp các tác phẩm ban đầu có ý định sử dụng trên Everywhere.
Nghệ sĩ thị giác ẩn danh Weirdcore đã tạo video âm nhạc cho hai giai đoạn đầu tiên, cả hai đều được tải lên kênh YouTube "vvmtest" của Kirby. Weirdcore được biết đến với việc tạo ra hình ảnh thị giác cho Aphex Twin. Kirby cho biết hình ảnh thị giác rất quan trọng đối với âm nhạc của mình và gọi chúng là "vượt ra thế giới khác". nó đã được chọn là một trong những tác phẩm nghe nhìn hay nhất của năm bởi Fact. Tính đến ngày , không có video âm nhạc chính thức nào trên vvmtest cho bốn giai đoạn sau. liên_kết=https://en.wikipedia.org/wiki/File:Barbakan_Krakow_z_ulicy_Basztowej.jpg|thế=A building with a circular shape.|trái|nhỏ|[[Thành lũy Kraków, nơi Kirby đã biểu diễn năm 2017]] Vào tháng 12 năm 2017, Kirby đã biểu diễn tại Thành lũy Kraków cho Lễ hội Unsound ở Ba Lan. Chương trình là lần đầu tiên biểu diễn của Kirby kể từ năm 2011, có các tác phẩm của Seal và hình ảnh thị giác của Weirdcore. Các video âm nhạc sau đó được trình bày trong suốt các buổi biểu diễn tiếp theo của The Caretaker. Vào tháng 3 năm 2018, Kirby được giới thiệu tại Festival Présences électronique ở Paris, nơi Kirby trình diễn một phiên bản của bài hát "Ce Soir" (1944) của Tino Rossi. Vào tháng 4 năm 2020, Kirby có kế hoạch sẽ biểu diễn trực tiếp cho Lễ hội Rewire "[Re]setting", sẽ diễn ra tại La Hay ở Hà Lan; chương trình đã bị hủy bỏ do đại dịch COVID-19. Tuy nhiên, Kirby dự định có một cuộc phỏng vấn và biểu diễn trên Rewire cũng tại La Hay dự kiến diễn ra vào ngày 6–10 tháng 4 năm 2023. Kirby đã biểu diễn tại Donaufestival Krems vào ngày 7 tháng 5 năm 2022, và tại Primavera Sound Barcelona vào ngày 3 tháng 6. Trước đây bày tỏ sự ngần ngại khi biểu diễn, Tính đến ngày , nó vẫn là một trong những đĩa hát ambient u ám bán chạy nhất của Bandcamp. Ban đầu, để đáp lại "văn hóa phản ứng tức thời ngày nay", Kirby nói, "những phần này đã được lặp lại vì một lý do cụ thể... rồi sẽ trở nên rõ ràng hơn."
Các nhà phê bình cũng đã bình luận về những cảm xúc mà series gợi lên nói chung. Dave Gurney của Tiny Mix Tapes gọi nó là "đáng sợ", trong khi Hazelwood nói rằng âm nhạc của nó "gắn bó với bạn, những giai điệu của nó ám ảnh và lây nhiễm." Người đóng góp cho the Quietus, Maria Perevedentseva đã chọn "We Don't Have Many Days" là một trong những bài hát hay nhất năm 2016; Giai đoạn 5 sau đó sẽ được đưa vào danh sách âm nhạc hay nhất của ấn phẩm của tháng 9 năm 2018. Giai đoạn 6 được gọi tên là "Đánh giá chính" của trang web trong tuần và là bản phát hành âm nhạc "hỗn tạp" hay nhất năm 2019.
Tầm ảnh hưởng
Được coi là một trong những album hay nhất của những năm 2010, Everywhere at the End of Time được một số nhà phê bình và nhạc sĩ coi là kiệt tác của Kirby. Một nhà phê bình đã chỉ ra hai giai đoạn áp chót, những giai đoạn hỗn loạn nhất, khiến người nghe suy ngẫm về cảm giác bị mất trí nhớ. Nhà báo Jessie Dunn Rovinelli của Tiny Mix Tapes nói rằng kết thúc "ngô nghê" của Giai đoạn 6 cho người nghe "cái bản phát hành mà khái niệm của [Kirby] có thể muốn từ chối nhưng tâm trí đang suy tàn, tồi tệ của chúng tôi muốn." Lấy cảm hứng từ The Caretaker, album Memories Overlooked bao gồm 100 ca khúc do người hâm mộ thực hiện đã được phát hành vào năm 2017 bởi các nhạc sĩ vaporwave có người thân lớn tuổi bị mất trí nhớ. Cây bút Darren McGarvey của Daily Record khẳng định bản thân cảm thấy "bị đánh bởi một cảm giác biết ơn sâu sắc" sau khi nghe Everywhere hoàn toàn, nói rằng đó là "sức mạnh của một tác phẩm nghệ thuật hoàn thiện", và nhà báo Cole Quinn đã gọi Everywhere là album vĩ đại nhất mọi thời đại. Cuối tháng 10, người dùng trên mạng xã hội TikTok đã thách thức những người dùng khác để nghe toàn bộ series trong một lần nghe, do thời lượng dài và sự ám ảnh của nó. Kirby biết tới hiện tượng này từ sự tăng trưởng theo cấp số nhân của số lượt xem trên video YouTube của series (hơn 26 triệu tính đến ngày ); Trong một video mà một số tác giả giả thuyết nguyên nhân gây ra sự nổi tiếng của Everywhere, Youtuber A Bucket of Jake đã gọi series là "album u ám nhất mà tôi từng nghe". Sau sự nổi tiếng của nó, series thường xuất hiện trên các đề xuất ambient của Bandcamp.
Một số người dùng TikTok đã chia sẻ những câu chuyện creepypasta hư cấu của series với tuyên bố rằng nó chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân hoặc ngược lại, nó gây ra các triệu chứng của bệnh mất trí nhớ ở mọi người. Những tuyên bố và thách thức lắng nghe đã gây ra phản ứng tiêu cực từ những người khác, những người cảm thấy như thế là xúc phạm các bệnh nhân. Series đã được tiếp tục sử dụng như một meme trong suốt đầu những năm 2020, trùng với thời kỳ đại dịch COVID-19 và các vấn đề sức khỏe tâm thần đối với thanh thiếu niên. Series cũng được phổ biến vì liên quan đến The Backrooms, một creepypasta về một không gian văn phòng trống trải dài vô tận, mà nhà văn Silvia Trevisson cho rằng xuất phát từ những miêu tả về trạng thái tâm trí tương tự nhau.
Đánh giá của giới chuyên môn y tế
Các phản ứng của giới chuyên môn y tế đối với Everywhere at the End of Time nhìn chung là tích cực. Brian Browne, chủ tịch của Dementia Care Education, ca ngợi sự chú ý mới của series, vì "nó tạo ra sự đồng cảm cần thiết." Một phần tích cực đối với công việc của Kirby, nhà thần kinh tâm lý học người Pháp Hervé Platel ca ngợi cách tiếp cận của Everywhere và sự thành thật nói chung về quá trình mất trí nhớ. Tuy nhiên, Platel cũng chỉ trích series gây ấn tượng về trí nhớ như một hệ thống mạch lạc, giải thích rằng trí nhớ về âm nhạc là kí ức cuối cùng biến mất.
Danh sách ca khúc
Nhân lực
- Leyland Kirby – sản xuất
- Ivan Seal – hình ảnh
- Andreas Lubich – mastering
Lịch sử phát hành
Tất cả được phát hành trên toàn thế giới bởi hãng thu âm History Always Favors the Winners.