✨Trường Nghiệp đoàn ADGB
Trường Nghiệp đoàn ADGB (Bundesschule des Allgemeinen Deutschen Gewerkschaftsbundes) là một tổ hợp trung tâm đào tạo tại Bernau bei Berlin, Đức. Nó được xây dựng cho Tổng Liên đoàn Công đoàn Đức cũ từ năm 1928 đến năm 1930. Đây là một ví dụ sách giáo khoa về kiến trúc theo Chủ nghĩa chức năng của Bauhaus xét về cả trong một công trình hoàn chỉnh lẫn phép đo phân tích và tiếp cận cộng tác được sử dụng để phát triển thiết kế và hoàn thành dự án. Bên cạnh tòa nhà Bauhaus Dessau đây là dự án lớn thứ hai do Bauhaus đảm nhận.
Nó được thiết kế bởi hiệu trưởng Bauhaus Hannes Meyer cùng với Hans Wittwer, người đã giảng dạy lý thuyết xây dựng Bauhaus cùng với Meyer. Hai kiến trúc sư người Thụy Sĩ này cũng đã từng làm việc cùng nhau tại quê hương của họ ở Basel. Các sinh viên từ khóa học lý thuyết xây dựng và các lĩnh vực khác của Bauhaus cũng tham gia vào việc thiết kế, xây dựng và lắp đặt nội thất của khu phức hợp.
Vào năm 2017, Trường Nghiệp đoàn ADGB đã được UNESCO công nhận là Di sản thế giới như là một phần của "Bauhaus và các địa điểm của nó ở Weimar, Dessau và Bernau".
Mục đích
Trường được xây dựng để đào tạo cán bộ quản lý và lãnh đạo phong trào công đoàn các ngành bao gồm luật lao động, vệ sinh công nghiệp, quản lý và kinh tế. Khu phức hợp bao gồm chỗ ở và ăn uống cho cả các cán bộ giảng dạy lẫn học viên, các cơ sở thể thao và bể bơi ngoài trời.
Lịch sử
Trường mở cửa vào ngày 4 tháng 5 năm 1930 có thể chứa được 120 học viên ở trong các phòng hai giường đơn. Vào ngày 2 tháng 5 năm 1933, ngôi trường bị Đức Quốc xã tịch thu. Cho đến khi Chiến tranh thế giới lần thứ hai kết thúc, đây là địa điểm để đào tạo các thủ lĩnh của Schutzstaffel (Đội phòng vệ), Sicherheitsdienst (Cục An ninh) và Gestapo ((Mật vụ).
Năm 1977, chính phủ Cộng hòa Dân chủ Đức đã xếp hạng cho cả hai tòa nhà của Waterstadt, Meyer và Wittwer là Di tích lịch sử, mặc dù chỉ có tổ hợp công trình của Meyer và Wittwer mới là một phần của Di sản thế giới Bauhaus. Trước khi Tái thống nhất nước Đức, FDGB đã bị giải thể vào tháng 5 năm 1990. Trường bị đóng cửa vào tháng 9 năm 1990. Tài sản của FDGB cũ ban đầu được quản lý bởi một công ty quản lý tài sản, công ty này tạm thời cho các tổ chức khác thuê lại. Từ tháng 8 năm 1991, ngôi trường được Brandenburg cho thuê dài hạn như là một môi trường hành chính công khai trương vào tháng 1 năm 1992 sau quá trình cải tạo.
Trong toàn bộ khu phức hợp, thiết kế của các cửa sổ thường là có kích cỡ lớn kéo dài từ sàn lên đến trần theo phong cách tận dụng tầm nhìn ra ngoài trời. Không giống như tòa nhà Bauhaus Dessau của Walter Gropius, được thiết kế hoàn toàn để tạo hiệu ứng hình ảnh và biểu tượng và có thể trở thành "phòng giam hẹp" vào mùa hè do bề mặt kính lớn của nó, trường ADGB được thiết kế để tránh nóng bằng cách tính đến các góc tránh quỹ đạo chuyển động và thay đổi của mặt trời.
Tòa nhà hai tầng lối vào có tiền sảnh, phòng hội trường, phòng ăn, nhà bếp và khu vực hành chính ở tầng trệt. Có một người chăm sóc căn hộ trên tầng cao nhất. Diện mạo của lối vào đã được thay đổi vào những năm 1950 và những thay đổi này đã được giữ nguyên trong lần trùng tu 2003-2007.
Một hành lang dài được lắp kính chạy từ tòa nhà vào, nối liền 5 dãy nhà ba tầng, 4 trong số đó là ký túc xá của các học viên; dãy còn lại cung cấp không gian chung. Cuối hành lang là một tòa nhà hai tầng có phòng tập thể dục ở tầng trệt và các phòng hội thảo ở trên. Thư viện nằm trong tòa nhà một tầng phía trước.
Bốn khối nhà được phối màu nội thất riêng biệt, lần lượt là xanh dương, xanh lá, vàng và đỏ. Trong mỗi khối nhà 3 tầng, màu sắc nhạt dần khi lên các tầng cao hơn. Điều này được thực hiện để giúp định hướng, vì các học viên thường chỉ ở đó trong các khóa học ngắn hạn và không có nhiều thời gian để tự định hướng. Màu sắc cũng có thể được sử dụng để nhóm các đội lại với nhau trong các môn thể thao và các hoạt động khác. Ngoài ra còn có bốn khu nhà ở của giáo viên và hai ngôi nhà liền kề một tầng. Những con đường xung quanh khu phức hợp được thiết kế để khuyến khích học viên và giáo viên làm quen với nhau khi họ đi bộ giữa các khu vực sinh sống và giảng dạy. Nhà sử học kiến trúc Winfried Nerdinger đã mô tả công trình này như một "kiệt tác của chủ nghĩa chức năng nên thơ".