✨Sự kiện UFO Washington, D.C. 1952
thumb|[[Sân bay quốc gia Ronald Reagan Washington trên sông Potomac.]] Sự kiện UFO Washington, D.C. còn gọi là Làn sóng Washington, Hiện tượng UFO ở sân bay quốc gia Washington, hoặc Cuộc xâm lược Washington là một loạt vụ chứng kiến vật thể bay không xác định (UFO) ở Washington, D.C. xảy ra từ ngày 12 đến ngày 29 tháng 7 năm 1952. Những lần nhìn thấy công khai nhiều nhất diễn ra vào các ngày cuối tuần liên tiếp, ngày 19–20 tháng 7 và ngày 26–27 tháng 7. Nhà sử học UFO Curtis Peebles gọi vụ việc là "đỉnh điểm của làn sóng (UFO) năm 1952" - "Chưa bao giờ Dự án Blue Book và Không quân Mỹ phải trải qua một đợt báo cáo về (UFO) như vậy".
Sự kiện ngày 19–20 tháng Bảy
Lúc 11 giờ 40 phút tối thứ Bảy ngày 19 tháng 7 năm 1952, Edward Nugent, một kiểm soát viên không lưu tại Sân bay Quốc gia Washington (ngày nay là Sân bay Quốc gia Ronald Reagan Washington), đã phát hiện ra bảy vật thể trên radar của mình. Nhóm vật thể này nằm cách 15 dặm (24 km) về phía nam-tây nam của thành phố; không có máy bay nào được biết đến trong khu vực và các vật thể không theo bất kỳ đường bay nào đã được thiết lập. Cấp trên của Nugent, Harry Barnes, một kiểm soát viên không lưu cấp cao tại sân bay, đã quan sát nhóm vật thể này trên kính rađa của Nugent. Ông đã viết như sau:
:Chúng tôi biết ngay rằng một tình huống rất kỳ lạ đang tồn tại . . . chuyển động của chúng hoàn toàn triệt để so với chuyển động của những loại máy bay thông thường.
Barnes đã cho hai kiểm soát viên kiểm tra radar của Nugent; họ thấy rằng nó đang hoạt động bình thường. Barnes sau đó bèn gọi tháp kiểm soát không lưu có trang bị radar của Sân bay Quốc gia; những kiểm soát viên ở đó là Howard Cocklin và Joe Zacko nói rằng họ cũng có vạch sáng không xác định trên màn hình radar của mình, và nhìn thấy một "luồng sáng chói chang" lơ lửng trên bầu trời, khởi hành với tốc độ đáng kinh ngạc.
Trong lúc đó tại Căn cứ Không quân Andrews, các nhân viên tháp kiểm soát không lưu đang theo dõi trên màn hình radar những gì một số người cho là vật thể không xác định, nhưng số khác tỏ ra nghi ngờ, và trong một trường hợp có thể chứng minh đó chỉ đơn giản là các ngôi sao và thiên thạch mà thôi. Tuy vậy, Thượng sĩ Charles Davenport vừa quan sát thấy một thứ ánh sáng màu đỏ cam ở phía nam; ánh sáng này "trông có vẻ đứng yên rồi lại thay đổi đột ngột về phương hướng và độ cao . . . điều này đã xảy ra vài lần". CIA sẽ phản ứng với làn sóng báo cáo về UFO năm 1952 bằng cách "thành lập một nhóm nghiên cứu đặc biệt trong Văn phòng Tình báo Khoa học (OSI) và Văn phòng Tình báo Hiện tại (OCI) để xem xét tình hình. Edward Tauss đã tường trình cho nhóm rằng hầu hết các trường hợp nhìn thấy UFO Có thể dễ dàng giải thích. Tuy vậy, ông khuyến nghị Cơ quan tiếp tục theo dõi vấn đề này". Đây là cuộc họp báo lớn nhất của Lầu Năm Góc kể từ sau Thế chiến thứ hai. Các bản tin tường thuật của báo chí đều gọi Samford và Ramey là hai chuyên gia UFO hàng đầu của Không quân Mỹ.
Trong số các nhân chứng ủng hộ lời giải thích của Samford có phi hành đoàn của một máy bay ném bom B-25, đã bay qua Washington trong biến cố xảy ra từ ngày 26–27 tháng 7. Chiếc oanh tạc cơ này đã bị Sân bay Quốc gia kiểm tra nhiều lần về mục tiêu không xác định trên kính ngắm của sân bay nhưng phi hành đoàn không thấy có gì bất thường. Cuối cùng, như một thành viên phi hành đoàn nói, "radar có một mục tiêu hóa ra là chuyến đi của tàu hơi nước Wilson Lines đến Núi Vernon... radar chắc như đinh đóng cột khi đón nhận tàu hơi nước này". Đại úy Không quân Harold May ở trong trung tâm radar tại Căn cứ Không quân Andrews trong những lần nhìn thấy UFO từ ngày 19–20 tháng 7. Khi nghe tin radar của Sân bay Quốc gia đã bắt gặp một vật thể không xác định đang hướng về phía mình, May bước ra ngoài và nhìn thấy "một luồng sáng đang chuyển từ màu đỏ sang cam rồi từ xanh lục sang đỏ một lần nữa...có lúc nó bị hạ xuống rồi lại kéo lên ngay và xem ra bị mất độ cao". Thế nhưng, May cuối cùng kết luận rằng ông chỉ đơn giản là nhìn thấy một ngôi sao bị bầu khí quyển làm biến dạng và "chuyển động" của nó chỉ là ảo ảnh mà thôi. Lúc 3 giờ sáng ngày 27 tháng 7 , một chuyến bay của hãng Eastern Airlines qua Washington nhận được thông báo rằng một vật thể không xác định đang ở gần đấy; phi hành đoàn không thấy có gì bất thường cả. Khi có thông báo là vật thể này đã di chuyển ngay phía sau máy bay của họ, họ bắt đầu rẽ ngoặt để cố gắng nhìn cho rõ vật thể, nhưng được trung tâm radar của Sân bay Quốc gia thông báo là vật thể liền "biến mất" ngay khi họ bắt đầu đổi hướng bay.
Thể theo yêu cầu của Không quân, Trung tâm Thẩm định và Phát triển Kỹ thuật của CAA đã tiến hành phân tích hình ảnh radar. Kết luận của họ là "sự nghịch đảo nhiệt độ từng được chỉ ra trong hầu hết mọi trường hợp khi mục tiêu radar không xác định hoặc vật thể lạ theo hình ảnh được báo cáo". Dự án Blue Book cuối cùng sẽ dán nhãn những vạch sáng radar Washington không xác định là hình ảnh sai lệch do nghịch đảo nhiệt độ gây ra, và vụ chứng kiến trực quan là thiên thạch, ngôi sao và ánh sáng thành phố bị nhận dạng sai. Trong những năm sau đó, hai nhà hoài nghi về UFO nổi tiếng, Tiến sĩ Donald H. Menzel, nhà thiên văn học làm việc tại Đại học Harvard, và Philip J. Klass, biên tập viên cấp cao của tạp chí Aviation Week, cũng tranh luận nhằm ủng hộ giả thuyết nghịch đảo nhiệt độ/ảo ảnh. Năm 2002, Klass nói với một phóng viên rằng "công nghệ radar vào năm 1952 không đủ tinh vi để lọc ra nhiều vật thể bình thường, chẳng hạn như đàn chim, bóng bay thời tiết hoặc sự đảo ngược nhiệt độ".
Cựu nhân viên điều khiển radar Howard Cocklin nói với tờ Washington Post vào năm 2002 rằng ông vẫn tin là chính mắt mình đã nhìn thấy một vật thể, cho biết "Tôi đã nhìn thấy nó trên màn hình [radar] và ngoài cửa sổ" ở Sân bay Quốc gia Washington". *Một số tập của chương trình dài tập Top Secret UFO Projects Declassified năm 2021 chiếu trên Netflix có đề cập đến sự kiện UFO ở Washington, DC năm 1952, bao gồm tập đầu tiên "Project Blue Book Unknown," tái hiện sự việc bằng CGI và phát các cảnh quay lưu trữ với một số nhân chứng cũ.