✨Luise Ulrike của Phổ

Luise Ulrike của Phổ

Luise Ulrike của Phổ (; 24 tháng 7 năm 1720 – 16 tháng 7 năm 1782) là Vương hậu Thụy Điển từ năm 1751 đến năm 1771 với tư cách là phối ngẫu của Adolf Fredrik và là Thái hậu trong thời kỳ trị vì của con trai là Gustav III của Thụy Điển.

Tiểu sử

Luise Ulrike được sinh ra tại Berlin, là con gái của Friedrich Wilhelm I của Phổ và Sophie Dorothea của Hannover (hay còn gọi là Sophia Dorothea của Đại Anh), cũng như là em gái của Wilhelmine xứ Bayreuth và Friedrich Đại đế. Vương nữ được đặt cái tên Ulrike theo mẹ đỡ đầu là Ulrika Eleonora của Thụy Điển, và bà thường trao đổi thư với Nữ vương. Luise Ulrike được tin là sẽ kết hôn với một người con trai của Ulrika Eleonora nếu có, vì bản thân Nữ vương từng được xem xét để trở thành phối ngẫu của Friedrich Wilhelm, Nhóm người thân cận của Luise Ulrike tại triều đình bao gồm Henrika Juliana von Liewen, người ngay lập tức được bà yêu thích nhất trong số các nữ quan; nữ trí thức Cathérine Charlotte De la Gardie, nhà khoa học Eva Ekeblad và Anders Johan von Höpken dí dỏm.

Từ khi đến Thụy Điển, Luise Ulrike đã tham gia vào hoạt động chính trị. Lý tưởng chính trị của bà là chế độ quân chủ chuyên chế,

Ngay sau lễ đăng quang, Luise Ulrike đã chuẩn bị một cuộc đảo chính mới ủng hộ chế độ quân chủ chuyên chế. Vương hậu Luise Ulrike chi phối Adolf Fredrik và triều đình một cách mạnh mẽ, và đã có thể là người cai trị thực sự trong thời kỳ trị vì của chồng nếu Thụy Điển là một chế độ quân chủ chuyên chế, dù vào thời điểm này Nhà vua chỉ giống như một vật trang trí. Điều này khiến Vương hậu vô cùng phật lòng vì bản thân bà được sinh ra trong một chế độ quân chủ chuyên chế. Luise Ulrike không thể hiểu cũng như không thể dung thứ cho quốc hội Thụy Điển Riksdag. Đối với bà, việc một người trong hoàng gia phải tiếp những người nông dân trong các phòng tiếp khách hoàng gia là không thể chấp nhận được, vì bà buộc phải làm như vậy với những người đại diện của nông dân từ Riksdag. Luise Ulrike càng tức giận hơn khi Riksdag buộc Nhà vua từ bỏ yêu sách đối với ngai vàng Holstein-Gottorp. Để thể hiện sự coi thường, Luise Ulrike đã làm bẽ mặt những người đại diện của Riksdag bằng cách sử dụng nghi thức của triều đình hoàng gia. Bà dừng xe ngựa của họ ở cổng Cung điện, bắt họ phải đợi hàng giờ trong khi bà để những người đến sau được tiếp đón cũng như để họ ngồi trên những chiếc ghế nhỏ hơn. Tại các nhà hát của triều đình, đoàn kịch Pháp và đoàn opera Ý đã trình diễn những vở kịch khuyến khích nhà vua nắm quyền kiểm soát vương quốc.

Tessin không còn được Luise Ulrike ủng hộ như một đồng minh chính trị, khi ông viết trong nhật ký rằng bà không còn thảo luận về chính trị với ông và "tuyên bố rằng người không tham gia vào chính trị". Luise Ulrike cũng phá vỡ liên minh trước đó với đảng Hats, những người phản đối kế hoạch của bà về một chế độ quân chủ chuyên chế. Thay vào đó, Luise Ulrike thành lập một đảng mới trong phe đối lập tại Riksdag bằng cách hứa thưởng cho những người theo bà trong trường hợp cuộc đảo chính ủng hộ quyền lực hoàng gia trở nên thành công. Nhóm được gọi là Hovpartiet ('Đảng Triều đình Hoàng gia'), các thành viên lãnh đạo là Carl Gustaf Löwenhielm, Adam Horn, Nils Adam Bielke, Erik Brahe, Eric Wrangel và Gustaf Jacob Horn. Năm 1753, Luise Ulrike lên kế hoạch đảo chính hội đồng hoàng gia để lật đổ hiến pháp với sự hợp tác của Anders Johan von Höpken, Carl Fredrik Scheffer và Claes Ekeblad, nhưng kế hoạch đã bị hủy bỏ khi Ekeblad từ chối. Ngoài ra, Luise Ulrike đã không thành công khi cố gắng thuyết phục Pháp rút lại sự ủng hộ đối với đảng Hats để tước đi sự ủng hộ nếu xảy ra một cuộc xung đột với đảng Hats mà bà và Hovpartiet lường trước về vấn đề hiến pháp, bằng cách tuyên bố rằng bà không muốn thay đổi hiến pháp, mà chỉ cố gắng chứng minh rằng nó thực chất cho phép quyền lực hoàng gia lớn hơn những gì Riksdag sẵn sàng thừa nhận.

Năm 1754 là thời điểm Tessin trở nên bị ghẻ lạnh. Sự ủng hộ của ông đối với Vương hậu đã giảm sút kể từ năm 1750-51, vào lần đầu tiên khi Tessin sử dụng Riksdag để buộc Luise Ulrike phải đồng ý với cuộc đính hôn giữa Thái tử Gustav và Sophie Magdalene của Đan Mạch khi chính bà muốn gả con trai mình cho Philippine xứ Brandenburg-Schwedt; và lần thứ hai khi ông phản bội kế hoạch đảo chính của Luise Ulrike khi Adolf Fredrik lên ngôi. Mối quan hệ giữa Luise Ulrike và Tessin chưa bao giờ được Adolf Fredrik nhìn nhận rõ ràng. Những nhân chứng vào thời điểm đó cho biết Tessin đã yêu bà và "không phải lúc nào cũng có thể che giấu tình cảm của mình dành cho Trữ phi". Không rõ liệu đã từng có bất kỳ mối quan hệ thân mật nào giữa Vương hậu và Tessin, nhưng chính Luise Ulrike đã đề cập trong hồi ký rằng bà cảm thấy bị xúc phạm một cách nào đó về điều này. Theo Thái tử Gustav viết vào năm 1769, Tessin đã đưa ra cho Luise Ulrike "những gợi ý khác xa với sự tôn kính mà người ta mong đợi dành cho một vị vua." Vương hậu cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm và đã thông báo cho Nhà vua, người đã bất ngờ bắt Tessin quỳ gối trước Vương hậu. Sự việc này đã dẫn đến sự thù địch của Nhà vua đối với Tessin và việc trục xuất Bá tước và Bá tước phu nhân Tessin khỏi triều đình, và Vương hậu chỉ nói rằng bà nhớ vị Bá tước phu nhân, nhưng không hề đề cập gì đến Tessin.

Câu hỏi về việc thay thế Tessin với vị trí gia sư của Thái tử đã khiến Vương hậu xung đột với Riksdag. Vị trí gia sư của Thái tử đã bị thay thế bằng Carl Fredrik Scheffer, một ứng cử viên do Riksdag lựa chọn, và việc bổ nhiệm vẫn được thực thi ngay cả khi Scheffer đã bị Vương hậu từ chối Năm 1755, Riksdag trình bày quyết định sửa chữa những lỗ hổng trong hiến pháp mà Luise Ulrike đã sử dụng để tuyên bố rằng Nhà vua có quyền lực hiến pháp lớn hơn những gì Riksdag cho phép ông thực hiện. Họ tuyên bố rằng những lỗ hổng trong hiến pháp cho phép quyền lực hoàng gia sẽ bị xóa bỏ và nhà vua sẽ không còn được phép từ chối ký tên, và nếu nhà vua làm vậy thì một con dấu có tên ông sẽ được sử dụng. Cùng lúc đó, một ủy ban của nhà nước bắt đầu điều tra các tội phạm chính trị. Điều này dẫn đến một cuộc đàn áp những người theo Luise Ulrike trong Hovpartiet, trong số họ, Eric Wrangel đã chạy trốn sang Na Uy để tránh bị bắt. Theo như báo cáo, sự khiêu khích này đã kích hoạt kế hoạch đảo chính của Vương hậu, được biết đến trong lịch sử là Cuộc đảo chính năm 1756.

Kế hoạch đầu tiên là cặp đôi hoàng gia sẽ đi đến Uppsala với lý do là đến thăm Cung điện Drottningholm. Tại Uppsala, họ sẽ triệu tập các trung đoàn Närke, Värmland và có thể là Uppland cũng như Đội cận vệ và hành quân về thủ đô, tuy nhiên kế hoạch bị hủy bỏ vì Nhà vua lâm bệnh vào tháng 4 năm 1755. Để tài trợ cho cuộc đảo chính, Vương hậu đã cầm cố một phần vương miện tại Berlin. Trong ba tháng sau lễ đăng quang, Luise Ulrike đã tháo 44 viên kim cương khỏi vương miện và thay thế bằng thủy tinh, bà đã cầm cố chúng ở Berlin để thế chấp cho một khoản vay với sự giúp đỡ của em trai là August. Vào thời điểm này, tin đồn đã lan đến Riksdag. Một nữ quan của Vương hậu là Ulrika Strömfelt, một tín đồ trung thành của đảng Hats và không ủng hộ chế độ quân chủ chuyên chế, được cho là đã thông báo với Riksdag rằng một số phần của Báu vật hoàng gia đã bị mất.

Vào tháng 4 năm 1756, Riksdag yêu cầu kiểm kê lại Báu vật hoàng gia, nhưng Luise Ulrike từ chối cho xem vì bà coi chúng là tài sản riêng của mình. Vào thời điểm này, Nhà vua lâm bệnh và Luise Ulrike đã có thời gian để gửi những món trang sức từ Berlin. Cuối cùng, bà buộc phải đồng ý trình diện những món trang sức để kiểm kê vào ngày 22 tháng 6. Để ngăn chặn điều này, Vương hậu và những người ủng hộ bà trong Hovpartiet là Hård, Horn và Brahe đã lên kế hoạch dàn dựng cuộc đảo chính trước ngày đó, bất chấp sự phản đối của vua Adolf Fredrik. Kế hoạch là hối lộ người dân để gây bạo loạn ở thủ đô. Những người ủng hộ Hovpartiet sau đó sẽ nắm quyền kiểm soát đội bảo vệ và đồn trú Stockholm, cũng được chuẩn bị thông qua hối lộ. Khi quân đội được huy động để giải quyết các cuộc bạo loạn, họ sẽ giành quyền kiểm soát các trụ sở quân sự của thủ đô: Riksdag sẽ bị đóng cửa, phe đối lập bị bắt giữ và một Riksdag mới sẽ được triệu tập để thông qua hiến pháp mới, tái lập chế độ quân chủ chuyên chế.

Ngày 21 tháng 6 năm 1756, người bảo hoàng Ernst Angel đã bị nghe lén khi đang bàn về kế hoạch của một cuộc cách mạng hoàng gia trong khi đang say xỉn tại một quán rượu. Cùng lúc đó, một trong những sĩ quan bảo hoàng là Christiernin đã cố gắng chiêu mộ Hạ sĩ Schedvin của quân đồn trú vào cuộc đảo chính, tuy nhiên, Schedvin đã thông báo cho đảng Hats. Vào ngày 22 tháng 6 năm 1756, Nhà vua và Vương hậu đã rời thủ đô đến Cung điện Ulriksdal để tránh có mặt trong quá trình kiểm kê lại Báu vật hoàng gia. Cùng ngày hôm đó, Ernst Angel, Christiernin, Stålsvärd, Puke, Angel và một số người khác đã bị bắt. Trong quá trình thẩm vấn, Ernst Angel đã tiết lộ toàn bộ âm mưu. Khi Nhà vua và Vương hậu trở về thủ đô vào đêm hôm đó, đường phố đang được các dân quân tuần tra. Các thành viên của Hovpartiet đã bị bắt giữ hoặc bỏ trốn để tránh bị bắt. Vào tháng 7 năm 1756, bảy thành viên trong những người ủng hộ Vương hậu đã bị hành quyết.

Riksdag Estates biết rõ rằng Vương hậu Luise Ulrike phải chịu trách nhiệm cho âm mưu đảo chính, và đã có những cuộc thảo luận về cách giải quyết tội lỗi của Vương hậu. Tuy nhiên, cuối cùng đã không có hành động nào được thực hiện chống lại bà, có thể là vì sự cân nhắc đến các thế lực ngoại bang. Vào ngày 4 tháng 8 năm 1756, một phái đoàn từ Riksdag do Tổng giám mục Uppsala là Samuel Troilius dẫn đầu, đã trình cho Luise Ulrike một bức thư, trong đó bà được yêu cầu là phải trả lời bằng một lá thư hối tiếc. Tuyên bố nêu rõ rằng "Vương hậu đã quên bổn phận của mình đối với Chúa, người phối ngẫu của người và Vương quốc Thụy Điển và rằng người phải chịu trách nhiệm cho máu của những người mới bị hành quyết". Luise Ulrike trả lời trịnh trọng bức thư từ Riksdag với lòng biết ơn về những lời khiển trách thay mặt cho lợi ích của quốc gia và của chính bà, và đảm bảo "rằng bà không muốn điều xấu xảy ra với Vương quốc", và Troilius thuật lại rằng "chỉ có Chúa mới biết liệu những lời này có thật lòng hay không, mặc dù người ta nên hy vọng vào điều tốt nhất". Tổng Giám mục báo cáo rằng ông đã nhìn thấy "những giọt nước mắt giận dữ và đau buồn" trong mắt bà. Riêng Luise Ulrike coi lời khiển trách đó là một sự xúc phạm nhục nhã, và bà viết cho anh trai là Friedrich Đại đế rằng trong suốt cuộc phỏng vấn, bà đã cố gắng biểu lộ "tất cả sự lạnh lùng, tất cả sự khinh miệt có thể [...] Trong những thời khắc khó khăn nhất, em tự nhắc nhở mình rằng mình là em gái của Friedrich Đại đế", và rằng bà không hối tiếc điều gì ngoài việc cuộc cách mạng của mình đã thất bại. Cùng lúc đó, Adolf Fredrik cũng yêu cầu một phái đoàn từ Riksdag đọc một tuyên bố, nêu rõ rằng ông sẽ bị phế truất nếu sự việc như vậy còn xảy ra một lần nữa.

Năm 1757, Thụy Điển tham gia Chiến tranh Bảy Năm và tuyên chiến với Phổ, quê hương của Luise Ulrike. Vương hậu phản đối hành động này và coi đó là một sự xúc phạm, đặc biệt là vì bà cho rằng chiến thắng của Thụy Điển trước Phổ sẽ dẫn đến việc phế truất Adolf Fredrik để thay thể bằng Christian xứ Zweibrücken-Birkenfeld. Tuy nhiên, Luise Ulrike coi thất bại tiềm tàng của Thụy Điển là cơ hội tốt để đảo chính theo hướng ủng hộ chế độ quân chủ chuyên chế, vì thất bại sẽ làm mất uy tín của Riksdag. Vì vậy, Luise Ulrike đã thành công khi yêu cầu Friedrich Đại nhờ bà làm người trung gian cho các cuộc đàm phán hòa bình trong tương lai. Khi thời cơ đến vào năm 1760, Luise Ulrike không thể tận dụng điều này vì thiếu số tiền cần thiết để hối lộ. Tuy nhiên vào năm 1761, Luise Ulrike đã xoay xở để đảm bảo tiền từ Anh và Phổ, và liên minh thông qua hối lộ với đảng Caps để tác động đến Riksdag theo hướng có lợi cho hòa bình với Phổ.

Vào tháng 1 năm 1762, đề xuất hòa bình với Phổ của Luise Ulrike đã được Riksdag chấp nhận thông qua các nghị sĩ do bà mua chuộc, để đổi lấy lời hứa không trả thù đảng Hats. Luise Ulrike được Riksdag giao nhiệm vụ để xử lý các cuộc đàm phán hòa bình với Phổ và đảm bảo rằng Thụy Điển có thể giữ Pomerania, một nhiệm vụ mà bà đã hoàn thành thành công, và Luise Ulrike đã được Riksdag trân trọng cảm ơn vì đã phục vụ nhà nước vào tháng 5. Để tỏ lòng biết ơn đối với hành động này, chính phủ đã trả nợ cho Luise Ulrike, điều này giúp bà có thể dùng tiền để tác động đến việc bỏ phiếu tại Riksdag thông qua hối lộ. liên_kết=https://en.wikipedia.org/wiki/File:Adolph_Frederick_&_Louise_Ulrica_medal_1762.jpg|nhỏ|Medal of the king and queen 1762 Để đổi lấy sự phục vụ của mình trong chiến tranh, Luise Ulrike yêu cầu hủy bỏ cải cách hiến pháp năm 1756. Một kỳ họp Riksdag đặc biệt được quyết định triệu tập để thảo luận về bản hiến pháp đã sửa đổi, và cuối cùng, cuộc họp được ấn định diễn ra vào năm 1764. Trong hai năm trước đó, Luise Ulrike đã đàm phán với các thành viên của cả đảng Caps và Hats để chuẩn bị cho một cuộc cải cách thành công theo hướng ủng hộ chế độ quân chủ chuyên chế. Luise Ulrike đóng vai trò là người trung gian giữa hai bên để thống nhất về bản hiến pháp sẽ được chấp thuận trước khi Riksdag được triệu tập. Để chuẩn bị các thế lực từ nước ngoài cho hệ thống chính trị mới của Thụy Điển, Luise Ulrike đã thành lập một nội các bí mật, Secret de la Reine, để xử lý chính sách đối ngoại riêng của mình, đầu tiên bổ nhiệm Carl Wilhelm von Düben và sau đó là Nils Filip Gyldenstolpe vào vị trí "bộ trưởng ngoại giao" của bà. Luise Ulrike bổ nhiệm Anders Rudolf Du Rietz làm đại sứ không chính thức của mình với Ekaterina Đại đế tại Nga, và bà cũng chỉ định Carl Julius von Bohlen làm đại sứ chính thức của Thụy Điển tại Phổ. Luise Ulrike đã nhận được sự ủng hộ của Nga, Pháp và Anh, nhưng lại không đảm bảo được nguồn tiền cần thiết để hối lộ cho Riksdag sắp tới. Vào tháng 11 năm 1764, sự thống nhất giữa đảng Caps và Hats đã bị phá vỡ do sự nghi ngờ của Pháp (bên ủng hộ đảng Hats) và Anh (bên ủng hộ đảng Caps), khiến Luise Ulrike mất liên minh với đảng Hats.

Trong kỳ họp Riksdag năm 1765, Vương hậu đã cố gắng cân bằng giữa đảng Caps và đảng Hats bằng cách thành lập một đảng thứ ba gồm những người ủng hộ bà từ cả hai đảng dưới quyền của Malmstein, người mà Luise Ulrike đã bầu làm phó diễn giả. Cuộc bầu cử Riksdag năm 1765 đã được giành chiến thắng bởi đảng Caps. Bằng việc chứng minh cách bà có thể tác động đến số phiếu bầu trong quốc hội thông qua đảng thứ ba của mình, Luise Ulrike đã có thể đảm bảo liên minh với đảng Caps. Bà cũng triệu tập Đại sứ Nga với Kina Slott để bảo đảm sự ủng hộ từ Nga và đồng minh là Đan Mạch. Tuy nhiên, khi vấn đề Hiến pháp cuối cùng được nêu ra tại Riksdag vào tháng 8, đảng Caps đã từ chối chấp nhận việc tăng cường quyền lực của hoàng gia và thay vào đó còn hạn chế quyền lực của Vương quyền hơn nữa, và thế là nỗ lực của Luise Ulrike lại một lần nữa thất bại.

Vị thế quyền lực của Vương hậu Luise Ulrike đã xấu đi khi sức khỏe của Adolf Fredrik ngày càng suy yếu, và việc con trai bà là Thái tử Gustav ngày càng lớn lên. Luise Ulrike ra mối đe dọa này, và khi Gustav được tuyên bố là người trưởng thành vào năm 1762, bà đã không thành công khi phản đối việc con trai mình ngồi vào ghế trong hội đồng hoàng gia. Mối quan hệ căng thẳng giữa Luise Ulrike và Gustav, người mà bà coi là đối thủ chính trị, ngày càng trở nên căng thẳng khi Gustav phản đối ý muốn của mẹ bằng cách khăng khăng tôn trọng việc đính hôn với Sophie Magdalene của Đan Mạch, người mà ông kết hôn vào năm 1766, thay vì kết hôn với một cô dâu người Phổ do Luise Ulrike lựa chọn, điều mà Gustav coi là cách để bà duy trì ảnh hưởng đối với ông và gia đình. Điều này được thể hiện rõ bằng hành động quấy rối của Vương hậu đối với Thái tử phi khi đặt chân đến Thụy Điển. Sau Riksdag năm 1766, không còn là Luise Ulrike mà là Thái tử trở thành lãnh đạo của những người theo chế độ quân chủ chuyên chế. Năm 1767, khi đại sứ Pháp phác thảo đề xuất về một cuộc đảo chính của Thụy Điển, lần đầu tiên Thái tử thay vì Vương hậu được coi là nhân vật trung tâm của cuộc đảo chính.liên_kết=https://en.wikipedia.org/wiki/File:Louise_Ulrica_of_Sweden_medal_1751.jpg|nhỏ|151x151px|Huy chương của Vương hậu năm 1751Trong cuộc khủng hoảng Tháng 12 năm 1768, Nhà vua đã từ chối ký một văn bản nhà nước và Riksdag đã được triệu tập để giải quyết tình hình. Những người theo chủ nghĩa bảo hoàng đã thảo luận về một cuộc đảo chính để lật đổ Riksdag và tái lập chế độ quân chủ chuyên chế. Luise Ulrike không ủng hộ đảo chính vào thời điểm đó, nhưng ý kiến của bà bị phớt lờ và thay vào đó, Thái tử được coi là người lãnh đạo phe đối lập. Cuộc đảo chính đã bị phá bỏ vì đảng Hats đã phá vỡ thỏa thuận chứ không phải vì sự phản đối của Vương hậu.

Sự kiêu ngạo cùng với quan điểm chính trị và xung đột của Luise Ulrike với Riksdag khiến cho bà càng ngày càng bớt đi sự yêu mến trong suốt thời gian làm Vương hậu. Carl Gustaf Tessin đã từng nói về Luise Ulrike: "Có vẻ như không thể phủ nhận, rằng Vương hậu của chúng ta sẽ là người cộng hòa kiên định nhất nếu người sinh ra là một thần dân; nhưng Chúa đã để người sinh ra ở một vị trí mà người ta phải cảnh giác với quyền lực của mình".

Thái hậu

liên_kết=https://en.wikipedia.org/wiki/File:Luise_Ulrike_von_Preu%C3%9Fen_-_Queen_of_Sweden.jpg|nhỏ|Luise Ulrike khi là Thái hậu Năm 1771, vua Adolf Fredrik băng hà và Luise Ulrike trở thành Thái hậu. Vào thời điểm này, bà đã mất đi rất nhiều thiện cảm từ người dân Thụy Điển. Khi tin tức về cái chết của cố vương đến tai con trai bà, vị vua mới Gustav III lúc đó đang ở tại Paris, đã viết rằng Thái hậu phải được bảo vệ vì "Trẫm biết mẫu thân ít được yêu thương đến nhường nào".

Trong cuộc Cách mạng năm 1772, Gustav III đã thành công tại nơi Luise Ulrike đã thất bại vào năm 1756 bằng cách tái lập chế độ quân chủ chuyên chế, và cuộc cách mạng của ông đã khiến Luise Ulrike vô cùng hài lòng. Luise Ulrike đã viết thư cho Gustav III để chúc mừng con trai về cuộc đảo chính mà bà nói rằng: "Đúng vậy, con là con trai của ta, và con xứng đáng được như vậy". Vào thời điểm đảo chính, Thái hậu đang ở Berlin với con gái Sofia Albertina. Luise Ulrike đã có mặt tại Pomerania thuộc Thụy Điển khi tỉnh trở nên trung thành với hiến pháp mới. Khi anh trai bà là Friedrich Đại đế nói rằng các nước láng giềng hiện sẽ tấn công Thụy Điển, Luise Ulrike đã viết thư cho Friedrich rằng bà sẽ bảo vệ tỉnh Pomerania chống lại ông đến tận xương máu.

Tuy nhiên, Luise Ulrike không bao giờ có thể ổn định với vị trí Thái hậu. Bà đã mong đợi bản thân là người cai trị thực sự đằng sau ngai vàng, và khi Gustav III nói rõ rằng ông sẽ cai trị độc lập với mẹ, mối quan hệ của họ lại trở nên tồi tệ hơn. Năm 1772, Gustav đã ngăn cản kế hoạch gả em trai của ông Karl cho Philippine xứ Brandenburg-Schwedt, và vào năm 1774, Karl kết hôn với Hedwig Elisabeth Charlotta xứ Holstein-Gottorp. Gustav III đã trả hết nợ cho Luise Ulrike với điều kiện bà phải thành lập triều đình riêng tại Cung điện Fredrikshof, và vào năm 1777, Thái hậu buộc phải bán Cung điện Drottningholm cho Gustav.

Vào năm 1777–78, một xung đột với con trai Luise Ulrike nổ ra, và Thái hậu trở thành nhân vật chính trong vụ bê bối kế vị lớn liên quan đến tính hợp pháp của Thái tử. Vào năm 1777, hai người con trai nhỏ hơn là Karl và Fredrik Adolf đã đến thăm Luise Ulrike. Họ tuyên bố rằng tất cả phụ nữ trong triều đình đều có người tình, và ngoại trừ mẹ của họ, họ không thể nghĩ ra một người nào không làm vậy. Luise Ulrike cho rằng chắc chắn Vương hậu cũng phải là một ngoại lệ. Đáp lại, các Vương tử cười và hỏi liệu Thái hậu có nghe tin đồn rằng Sophie Magdalene ngoại tình với Fredrik Munck hay không. Thái hậu trở nên rất tức giận và ra lệnh cho Vương tử Karl điều tra xem liệu điều này có chính xác, vì quyền thừa kế ngai vàng của ông sẽ bị đe dọa bởi "con cháu chung của một nhà quý tộc phổ thông". Karl nói chuyện với Munck, Munck nói chuyện với vua Gustav, và Gustav nói chuyện với Karl, người tuyên bố rằng toàn bộ sự việc là lỗi của Thái hậu, dẫn đến một cuộc xung đột lớn giữa Luise Ulrike và con trai. Khi con trai của nhà vua là Gustav Adolf chào đời vào năm 1778, tin đồn lan truyền rằng đứa bé là con trai của Munck, và Luise Ulrike cáo buộc nhà vua có một người đàn ông khác làm cha đứa trẻ. Một vụ bê bối lớn đã nổ ra và nhà vua thậm chí còn đe dọa sẽ trục xuất Thái hậu đến Pomerania. Trong cuộc xung đột sau đó, những người con út luôn được Luise Ulrike yêu thích là Sofia Albertina và Fredrik đã đứng về phía mẹ chống lại anh trai. Luise Ulrike bị buộc phải đưa ra một tuyên bố chính thức, trong đó bà đã rút lại lời buộc tội của mình, và tuyên bố được ký bởi toàn bộ thành viên vương thất đã trưởng thành, ngoại trừ vợ chồng nhà vua, hai Vương tử, Vương nữ, Công tước phu nhân và sáu thành viên của quốc hội. Mối quan hệ giữa Thái hậu với Gustav không được hàn gắn cho đến khi bà sắp qua đời. Luise Ulrike qua đời tại Svartsjö vào ngày 16 tháng 7 năm 1782.

Con cái

(Chết lưu) (1745)

Gustav III của Thụy Điển

Karl XIII của Thụy Điển

Fredrik Adolf, Công tước xứ Östergötland

Sofia Albertina, Viện mẫu xứ Quedlinburg

Tổ tiên

👁️ 0 | 🔗 | 💖 | ✨ | 🌍 | ⌚
**Luise Ulrike của Phổ** (; 24 tháng 7 năm 1720 – 16 tháng 7 năm 1782) là Vương hậu Thụy Điển từ năm 1751 đến năm 1771 với tư cách là phối ngẫu của Adolf
**Friederike Luise của Phổ** (; 29 tháng 8 năm 1714 – 4 tháng 2 năm 1784) là con gái của Friedrich Wilhelm I của Phổ và Sophie Dorothea của Hannover. Thông qua cuộc hôn nhân
**August Ferdinand của Phổ** (; 23 tháng 5 năm 1730 – 2 tháng 5 năm 1813) là Vương tử và tướng quân Phổ, cũng như là _Herrenmeister_ (Đại Hiệp sĩ) của Huân chương Thánh Johannis.
**Anna Amalie của Phổ** (; 9 tháng 11 năm 1723 – 30 tháng 3 năm 1787) là một nhà soạn nhạc và giám tuyển âm nhạc người Đức thời kỳ cận đại, và là Nữ
**Viktoria Margarete của Phổ** (Viktoria Margarete Elisabeth Marie Adelheid Ulrike; 17 tháng 4 năm 1890 – 9 tháng 9 năm 1923) là một thành viên của Vương tộc Hohenzollern. Viktoria Margarete là con gái lớn
**Adolf Fredrik** hay **Adolph Frederick** (; 14 tháng 5 năm 171012 tháng 2 năm 1771) là Quốc vương Thụy Điển từ năm 1751 đến khi qua đời. Ông là con trai của Christian August xứ
**Louisa của Đại Anh** (18 tháng 12 (lịch cũ) 1724 – 19 tháng 12 năm 1751) là Vương hậu Đan Mạch và Na Uy từ năm 1746 cho đến khi qua đời với tư cách
**Karl XIII & II** còn gọi là **Carl**, (7 tháng 10 năm 1748 – 5 tháng 2 năm 1818, là Vua của Thụy Điển (_Karl XIII_) từ năm 1809 và Vua Na Uy (_Karl II_)
**Luitpold Karl Joseph Wilhelm của Bayern** (12 tháng 3 năm 1821 tại Würzburg – 12 tháng 12 năm 1912 tại München) là Nhiếp chính vương của Bayern từ năm 1886 cho tới khi ông qua
**Augusta xứ Sachsen-Gotha-Altenburg** (tiếng Đức: _Augusta von Sachsen-Gotha-Altenburg_; 30 tháng 11 năm 1719 - 8 tháng 2 năm 1772) là Vương phi xứ Wales với tư cách là vợ của Frederick, Thân vương xứ Wales.
**Karl I xứ Braunschweig-Wolfenbüttel** (1 tháng 08 năm 1713, Braunschweig - 26 tháng 03 năm 1780, Braunschweig), đôi khi viết là **Carl I**, là Công tước xứ Braunschweig và Lüneburg (_Herzöge zu Braunschweig und Lüneburg_)