✨Bryan Gunn
nhỏ|phải|[[Norwich City F.C.|Norwich City, đội bóng thành công nhất trong sự nghiệp của Bryan Gunn, đây cũng là đội bóng duy nhất mà ông có được kinh nghiệm huấn luyện trong bóng đá]] Bryan James Gunn (sinh ngày 22 tháng 12 năm 1963) là một cựu cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp người Scotland, từng chơi ở vị trí thủ môn và đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên. Kể từ khi bắt đầu sự nghiệp cầu thủ chuyên nghiệp tại Aberdeen vào những năm đầu thập kỷ 1980, Gunn thi đấu tại Norwich City trong phần lớn sự nghiệp bóng đá và trở thành huyền thoại của câu lạc bộ này. Những năm cuối cùng trong sự nghiệp cầu thủ, Gunn thi đấu tại Scotland trong màu áo Hibernian trước khi giải nghệ vào năm 1998.
Gunn cho rằng đỉnh cao phong độ trong sự nghiệp thi đấu của mình là pha cứu thua "để đời" trong trận đấu giữa Norwich với đội bóng Bayern München trong khuôn khổ Cúp UEFA 1993. Theo nhận định của tờ The Independent, trận đấu này được đánh giá là một trận cầu đỉnh cao trong lịch sử đội bóng Norwich. Gunn là một trong 9 cầu thủ Norwich từng hai lần giành được danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất năm của câu lạc bộ. Ngoài ra, ông là một trong 25 thành viên đầu tiên được vinh danh ở Sảnh danh vọng của câu lạc bộ này. Gunn thi đấu trong màu áo của đội tuyển bóng đá quốc gia Scotland với 6 lần ra sân vào đầu những năm 1990.
Sau khi giải nghệ, Gunn tiếp tục làm một số công việc tại Norwich City với rất nhiều vai trò. Ông được chọn làm huấn luyện viên tạm quyền cho đến cuối mùa giải 2008-09 và sau đó được bổ nhiệm là huấn luyện viên trưởng vào mùa hè cùng năm. Tuy nhiên, sau thất bại trên sân nhà với tỷ số 1-7 trong trận đấu mở màn mùa giải 2009-10 với đối thủ địa phương Colchester United, ông ngay lập tức bị sa thải chỉ sau 1 tuần bắt đầu mùa giải mới.
Sau khi con gái 2 tuổi qua đời do mắc bệnh ung thư bạch cầu vào năm 1992, Gunn tích cực tham gia vào việc gây quỹ nhằm phòng chống bệnh tật và ảnh hưởng của căn bệnh này. Tính đến năm 2011, ông đã đóng góp hơn 1 triệu bảng cho việc nghiên cứu về bệnh ung thư bạch cầu ở trẻ em. Số tiền này đã được sử dụng để tài trợ cho các dự án cải thiện cuộc sống của trẻ em bị bệnh bạch cầu và gia đình của những bệnh nhân này. Thành phố Norwich công nhận việc làm từ thiện của Gunn và sự gắn kết dài lâu của ông của ông với câu lạc bộ bóng đá thành phố và quyết định trao cho ông chức cảnh sát trưởng thành phố Norwich vào năm 2002. Gunn xuất bản tập tự truyện In Where it Hurts: My Autobiography vào năm 2006, huấn luyện viên Alex Ferguson tham gia bằng cách viết phần lời nói đầu cho tập tự truyện.
Những năm đầu đời
Gunn sinh ngày 22 tháng 12 năm 1963 tại Thurso, Scotland, một địa điểm cách John O'Groats 20 dặm (khoảng 32 km). Cha ông là James Gunn, một tài xế xe tải đường dài và mẹ ông là Jessie Sinclair, một nhân viên nhà ăn tại nhà máy điện hạt nhân Dounreay. Hai ông bà tiến hành việc kết hôn, dù hai dòng tộc có những bất hòa kéo dài từ thế kỷ 16. James là một cầu thủ nghiệp dư, chơi bóng ở vị trí cánh phải cho đội bóng địa phương Invergordon F.C.
Gia đình Gunn sinh sống tại một trang trại tại Thurso. Thuở ấu thơ, những người nông dân thường hay đề nghị Gunn chơi bóng cùng họ. Nếu không có sẵn bóng, họ sẽ chơi với củ cải để thay thế. Lên bốn tuổi, Gunn bắt đầu yêu thích việc bảo vệ khung thành, không lo sợ những chấn thương và yêu thích việc lăn xả để bắt bóng. Nửa năm sau, gia đình Gunn chuyển đến Invergordon, địa điểm cách Inverness 20 dặm. Ông theo học trường tiểu học thị trấn và gia nhập đội bóng đá của trường. Tại đội bóng trường, Bobby Geddes là lựa chọn số một cho vị trí thủ môn. Geddes sau này cũng trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp. Gunn chơi bóng với vai trò một cầu thủ tấn công cho đến khi Geddes chuyển lên học ở trường cấp hai.
Gunn theo học cấp trung học tại Học viện Invergordon từ năm 1975 đến năm 1980, và đạt được điểm O ở rất nhiều môn học, kể cả tiếng Anh, Toán, Lịch sử và Hóa học. Ông trượt bài kiểm tra Tiếng Pháp sau khi làm bài trong khi lên đường với đội U-15 Scotland. Ngưởi quản lý đội bóng đá trường, cũng là huấn luyện viên từng đề nghị Bryan Gunn được chơi cho đội U-15 Invergordon F.C khi cậu 13 tuổi. Trận ra mắt, đội bóng của Gunn để thua đối thủ với tỉ số 9-0, nhưng màn trình diễn của chàng cầu thủ mới đã thu hút được sự chú ý của các tuyển trạch viên đội tuyển quốc gia và Gunn được triệu tập lên đội tuyến bóng đá U-15 Scotland. Gunn được triệu tập lên tuyển năm cậu 14 tuổi, cùng lúc trong khoảng thời gian cậu ký hợp đồng thi đấu cho Aberdeen.
Sự nghiệp cầu thủ
Aberdeen
thumb|upright|alt=Alex Ferguson đứng ở trước sân vận động|Huấn luyện viên cũ của Aberdeen, [[Alex Ferguson, cũng là huấn luyện viên cũ của Gunn.]] Năm 1980, Gunn bắt đầu sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp của mình tại Aberdeen, và có mối quan hệ tốt đẹp với Alex Ferguson, người về sau trở thành huấn luyện viên của chính Gunn. Điều này đã được tiết lộ vào năm 1997, khi Ferguson cùng với Manchester United hành quân đến Carrow Road.
Thời gian đầu tại Aberdeen, Gunn thường không chơi ở vị trí thủ môn và ông được xem là một cầu thủ tấn công. Ferguson nhớ lại: "Cậu ấy có thể làm một tiền đạo chơi bóng giống như bất cứ ai. Trong thực tế, tôi từng thấy một lần cậu ta chơi như một tiền vệ trung tâm ở phía trước trong một trận đấu tập và ghi một bàn thắng tuyệt vời... Đó là khoảnh khắc tuyệt diệu". Tuy nhiên, vì là một cầu thủ chuyên nghiệp, và với chiều cao của ông , Gunn được chơi bóng với vai trò mới là người trấn giữ khung thành. Mặc dù hai người là đối thủ của nhau trong việc giành vị trí ở đội hình chính, nhưng Gunn lại có mối quan hệ tốt đẹp với Leighton; điều đó được thể hiện bằng việc Gunn đến thăm và ăn cơm ở nhà Leighton mỗi tuần một lần. mặc dù không được ra sân thi đấu chính thức trong cả hai trận chung kết. Ông được ra sân trong trận đấu tại tứ kết European Cup 1986, khi Aberdeen có trận hoà 2-2 với Gothenburg. "Jim bị gạch tên khỏi đội hình xuất phát, vì vậy tôi đã ra sân trong cả trận", Gunn nhớ lại.
Nhận thấy Leighton khó có thể bị mất vị trí trong đội hình, Ferguson có ý định bán Gunn cho một câu lạc bộ khác, Tuy nhiên, kể từ khi gia nhập đội bóng vào nửa đầu mùa giải mới của câu lạc bộ, ban đầu ông cảm thấy khó khăn để giành được một suất bắt chính. Gunn được mua về để thay thế cho thủ môn đội tuyển Anh Chris Woods đã chuyển tới Rangers F.C.. Trong khi đó, thủ môn đội dự bị Graham Benstead đã có một số trận đấu tốt và đưa Norwich vươn lên tốp đầu giải vô địch quốc gia. Ken Brown muốn sử dụng Benstead và khiến Gunn phải chờ đợi suất đá chính. Thất bại với tỷ số 2-6 tại Anfield được xem là đã tạo cho Gunn cơ hội để có suất bắt chính ở đội một. Ông có trận ra mắt đội một của Norwich trong chiến thắng tại Full Members Cup trước Coventry City nhưng lại để thủng lưới từ một quả phạt đền, và sau đó Gunn đã có trận ra mắt đầu tiên ở giải vô địch quốc gia trong chiến thắng 2-1 trước Tottenham Hotspur tại Carrow Road vào ngày 8 tháng 11 năm 1986.
Norwich kết thúc mùa giải đầu tiên ở hạng nhất (giải vô địch quốc gia Anh lúc đó) ở vị trí thứ 5, vị trí cao nhất mà đội bóng này từng đạt được tính đến thời điểm đó. Mục đích của việc chuyển nhượng là để thay thế Leighton, người sau đó đã chuyển đến Manchester United và đoàn tụ với Alex Ferguson. Gunn đã thực hiện một số pha cứu thua để bảo vệ khung thành của "Những chú chim hoàng yến" trong suốt trận đấu. Ông cho rằng pha cứu thua từ cú sút của tiền đạo Bayern Adolfo Valencia là pha cản phá tốt nhất trong sự nghiệp thi đấu của mình. Pha cản phá này cũng được mô tả là "một trong những pha cứu thua nổi bật nhất đến từ một thủ môn của Norwich City". Tuy nhiên, Gunn cũng mắc sai lầm trong trận derby Đông Anglian ở mùa 1995-96, từ đường chuyền về của Robert Ullathorne, Gunn đã bất cẩn, sút trượt khiến bóng nhẹ nhàng lăn vào lưới. Norwich để thua đầy oan uổng với tỷ số 1-2.
Trong tháng 11 năm 1989, Gunn có liên quan đến một vụ việc gây tranh cãi, thu hút sự chú ý của giới truyền thông. Đó là trận đấu Norwich tới làm khách tại sân Highbury - sân nhà của Arsenal. Trong năm phút cuối trận, cầu thủ David O'Leary của Arsenal đã ghi bàn thắng gỡ hòa 3-3. Sau đó, trong những giây cuối cùng của trận đấu, trọng tài cho Arsenal hưởng một quả penalty. Các cầu thủ Norwich đã cảm thấy khó chịu vì diễn biến trận đấu lúc đó, và đối với họ đó là một quyết định "thực sự đen tối". Gunn lúc đó đã đỡ được cú sút của Lee Dixon, nhưng không thể cản phá pha làm bàn bằng cú đá bồi sau đó của cầu thủ này. Trong lúc chờ đợi tiếng còi mãn cuộc, Mark Bowen và Ian Culverhouse của Norwich và Alan Smith của Arsenal lao vào ẩu đả. Gunn kể lại, "Bàn thắng sau đó đã được công nhận, nhưng tình hình lại xấu đi nhanh chóng, ba cầu thủ trong khu vực khung thành có "một vụ xô xát nhỏ". Riêng Nigel Winterburn của Arsenal đã "có một cái nhìn đầy xấu xí đến Dale Gordon, người đã nhanh chóng đẩy anh ta ra xa". Kết quả của những sự việc trên là một vụ ẩu đả:
Đột nhiên ẩu đả bắt đầu, thời điểm quan trọng. Mọi người bắt đầu lao đến dồn dập, ngay trước mặt tôi... Vài cầu thủ hiếm hoi không dính dáng đến sự việc là [những cầu thủ của Arsenal] John Lukic, Tony Adams, David O'Leary và tôi... Tôi đã đến chỗ ẩu đả để can ngăn... và phát hiện ra rằng những cầu thủ đã chạy qua vạch giữa sân là O'Leary và Adams. Tôi cảm thấy việc của mình là phải ngăn cản các cầu thủ trên khi họ tiến vào; và như một bản năng, tôi đã túm lấy Adams bằng một tay và đấm anh ta bằng tay kia.Hầu như tất cả cầu thủ, chỉ trừ một người trong số hai mươi hai cầu thủ trên sân tham gia vào cuộc ẩu đả, nhưng không một ai bị đuổi khỏi sân. Ngày hôm sau, báo chí đã đăng các bài báo và hình ảnh với những gì mà họ gọi là "Vụ ẩu đả tại Highbury". Buổi chiều hôm đó, Gunn nhận được một cuộc điện thoại từ một nhà báo của tờ Today: "Ai nói với anh rằng các cầu thủ của Arsenal nói Gunn đã xúi giục cuộc ẩu đả?" Tức giận, thủ môn của Norwich nói vặn lại rằng chuyện này trên thực tế là ngược lại với cáo buộc trên. Số báo ra vào ngày thứ Hai có bài "Gunn đổ lỗi cho Arsenal". Gunn đã bị Liên đoàn bóng đá Anh chỉ trích và cảnh cáo về hành vi của mình. Cả hai câu lạc bộ bị phạt, và Gunn bị phạt hai tuần lương (khoảng 800 bảng) tại Norwich City.
Dưới sự dẫn dắt của John Deehan, Norwich đang xếp ở vị trí thứ 7 tại Giải bóng đá Ngoại hạng Anh mùa giải 1994-95, Tầm quan trọng của ông với câu lạc bộ đã được thể hiện rõ khi Norwich sau đó đã tụt dốc trên bảng xếp hạng, với chỉ 1 chiến thắng trong 17 trận đấu trước khi Gunn bình phục chấn thương. Đội bóng kết thúc mùa giải ở vị trí thứ 20 và phải xuống chơi ở giải hạng Nhất. Gunn vẫn giữ được một vị trí đá chính ở đội một trong mùa giải 1995-1996, và tái xuất trong trận đấu với Wolverhampton Wanderers vào ngày 17 tháng 2 năm 1996, trong trận đấu này Gunn mang băng đội trưởng khi thủ quân cũ của đội là Jon Newsome rời câu lạc bộ. Tuy nhiên, khi Mike Walker đã trở thành huấn luyện viên trưởng trong mùa giải 1996-1997, ông đã chọn Ian Crook làm đội trưởng thay thế. Gunn có lần ra sân cuối cùng trong đội hình chính khi đội bóng thất bại 0-1 trước Crewe ngày 31 tháng 1 năm 1998. Theo tờ Sunday Mirror, ông đã có một "màn trình diễn không được xuất sắc", điều này cho thấy khả năng của ông "đã giảm dần theo thời gian".
Gunn có 478 lần ra sân trong đội một của Norwich trên tất cả các đấu trường. Lần được bình chọn thứ hai của Gunn đến vào cuối mùa bóng 1992-93, khi Norwich cán đích ở vị trí thứ ba tại Giải bóng đá Ngoại hạng Anh, thành tích tốt nhất của họ tại sân chơi này. Sự xuất hiện của cầu thủ này tại Norwich đá khiến cơ hội ra sân của Gunn bị hạn chế, do đó mà Gunn đã ký hợp đồng dưới hình thức cho mượn với Hibernian vào tháng 2 năm 1998. Theo luật chuyển nhượng của Scotland thì hợp đồng cho mượn này là không hợp lệ, vì vậy thay vào đó ông đã nhanh chóng ký hợp đồng chính thức với một mức phí chuyển nhượng không được tiết lộ, về sau được Gunn tiết lộ là 25.000 bảng Anh.
Quan điểm của Gunn về việc gia nhập Hibernian có sự nuối tiếc: "…[Rời Norwich] là một quyết định rất khó khăn, nhưng thực sự tôi đã có 12 năm tuyệt vời tại câu lạc bộ đó và vào lúc này tôi không còn là số 1 (đối với Mike Walker) nữa". Tuy nhiên, với việc bị gãy xương bàn chân trong mùa hè 1998 khiến Gunn có nguy cơ phải kết thúc sự nghiệp. Theo lời khuyên của bác sĩ, Gunn chính thức giải nghệ vào tháng 3 năm 1999.
Ấn tượng của Gunn trong thời gian của ông ở Edinburgh là sự lạc quan. "Tôi chỉ chơi 12 trận cho Hibees nhưng thật tuyệt vời. Đội bóng đã đánh bại Hearts trong trận derby duy nhất của tôi với tỷ số 2-1 (John Robertson ghi bàn thắng thứ 50 cho Hearts trong trận derby nhưng tôi đã nói với anh ta rằng việc này không quan trọng bằng việc chúng tôi đã giành chiến thắng) và đã giữ sạch lưới tại Celtic Park (ngăn không cho họ đăng quang chức vô địch giải ngoại hạng Scotland ngày hôm đó)." Gunn nhận được những điều ông gọi là "sự đón nhận tuyệt vời" từ người hâm mộ Aberdeen khi ra sân cho Hibernian trong trận đấu với đội bóng cũ.
Năm 1983, Gunn cùng với đội U-19 Scotland đến Mexico tham dự Giải vô địch bóng đá trẻ thế giới. Gunn chơi trong cả bốn trận của Scotland tại giải đấu đó, từ đây mà Gunn đã rút ra nhiều kinh nghiệm thi đấu khi ông phải đương đầu với nhiều thách thức trong suốt hành trình thi đấu. Trái bóng Adidas được sử dụng, theo ông thì "nó thực sự bay được trong không khí", điều này giúp các cú sút xa có thể đạt đến một độ cao nhất định. Trong trận ra quân với Hàn Quốc, một số phần tử trong 26.000 khán giả trên sân "rõ ràng không ưa chúng tôi về mọi mặt... tôi đã bị họ ném những đồng xu... và trái cây thối". Đỉnh điểm của sự xúc phạm là ông bị đánh vào sau gáy bằng một túi nhựa bốc mùi ôi thiu, trong đó có chứa cá thối. Gunn như cảm thấy mình đang bị "hăm dọa... bởi một cơn ác mộng" nhưng ông đã thực hiện chiến lược không quan tâm đến những gì xảy ra bên ngoài đường biên và có "một trong những trận đấu tốt nhất của cuộc đời mình". Gunn đã giữ sạch lưới và giúp Scotland giành chiến thắng 2-0. mặc dù Gunn tin rằng con số thực tế lên đến hơn 100 nghìn người. Một lần nữa, các cổ động viên lại ném các vật thể vào người Gunn, trong đó có một chai Johnnie Walker, nhưng khi Scotland vươn lên dẫn trước 1-0, người hâm mộ thất vọng vì màn trình diễn của đội chủ nhà và chuyển sang một "trận mưa chai và đồng tiền" vào các cầu thủ Mexico. Scotland đã để thua 0-1 trong trận tứ kết với Ba Lan
Gunn đã ra sân 6 trận cho đội tuyển quốc gia Scotland, lọt lưới 10 bàn. Ông là một thành viên trong đội hình cửa Scotland tham dự Giải vô địch bóng đá thế giới 1990, nhưng không chơi trận nào trong số ba trận còng của Scotland tại kỳ World Cup ấy, Gunn đã có màn ra mắt đội tuyển quốc gia Scotland trong trận giao hữu trước thềm giải đấu với Ai Cập, nhưng mắc lỗi trong hai bàn thắng của Ai Cập khiến Scotland thất bại 1-3. Trận đấu này được cha mẹ của ông xem. Gunn đã có bốn lần ra sân cho Scotland tại vòng loại Giải vô địch bóng đá thế giới 1994. Trận đấu cuối cùng của ông cho đội tuyển là lần được vào sân thay người ở hiệp hai của trận giao hữu với Hà Lan vào tháng 5 năm 1994, trận đấu Scotland đã để thua 1-3.
Sự nghiệp huấn luyện và các hoạt động khác
Gunn đạt được Chứng chỉ UEFA Pro dành cho các huấn luyện viên trong khi vẫn đang thi đấu cho Aberdeen vào năm 1983 tại Largs. Gunn bắt đầu làm việc ở bộ phận lễ tân tại sân Carrow Road, và đặc biệt tại "The Gunn Club", một cửa hàng phục vụ mang tên ông.
Trong những năm tiếp theo, Gunn đã thăng tiến nhanh, từ một nhân viên lễ tân, ông đã đảm nhiệm thêm nhiều vị trí khác ở Norwich; trong đó có vái trò quản lý vấn đề tài trợ của câu lạc bộ trong giai đoạn từ năm 1999 đến 2006.
Khi Glenn Roeder được bổ nhiệm làm huấn luyện viên trưởng vào tháng 11 năm 2007, huấn luyện viên thủ môn James Hollman chia tay câu lạc bộ, và Gunn đảm nhận vai trò này trong phần còn lại của mùa giải đầu tiên mà ông chính thức có tên trong ban huấn luyện. Cũng ngay chính trong mùa giải đầu tiên này, Gunn được thăng chức trưởng bộ phận tuyển trạch, đồng thời kiêm nhiệm vai trò huấn luyện viên thủ môn.
Huấn luyện viên tại Norwich City
Sau khi sa thải huấn luyện viên Roeder vào tháng 1 năm 2009, Gunn được đề nghị cho chiếc ghế huấn luyện viên trưởng của đội 1. Trong một cuộc phỏng vấn với BBC Radio Norfolk, ông tiết lộ rằng ông đã "nói với các cầu thủ rằng họ đã khiến đội sa sút". Trong trận đấu đầu tiên của mình với vai trò huấn luyện viên tạm quyền, người hâm mộ đã dành cho Gunn những sự "đón tiếp phấn khích", ở trận đấu này Norwich đã thắng Bransley với tỷ số 4-0. Các cầu thủ đều có chung tinh thần ủng hộ: theo tờ Scotland on Sunday, "trong phòng thay đồ, tiền vệ [Norwich], Darel Russell, đưa Chủ tịch Roger Munby vào phòng tắm, yêu cầu trao cho Gunn một bản hợp đồng với thời hạn vô hạn".
Gunn thiết lập một bộ khung quản lý hậu trường bao gồm các cựu cầu thủ từng là đồng đội ở Norwich, trong đó có đội trưởng cũ Ian Crook nằm trong ban huấn luyện đội một và John Deehan là trưởng bộ phận tuyển trạch. Tuy nhiên, những sự thay đổi mới đã không thể được duy trì, khi Norwich để thua ba trận cuối cùng của mùa giải và phải rời giải hạng nhất xuống chơi ở League One. Gunn gán cầu thủ của mình với cụm từ "xấu hổ" sau thất bại 2-4 trước Charlton Athletic, đội bét bảng và đã nhận lấy vé xuống hạng trước đó. Trong cuốn Tales from the City, Gunn có chia sẻ về trận đấu đó: "Khi đến Charlton ở vòng đấu cuối cùng, tôi đã nghĩ rằng chúng tôi có thể trụ hạng thành công... Nhưng chúng tôi đã nhận thất bại 2-4 và phải xuống giải hạng ba. Tôi bị sốc. Ban lãnh đạo đội bóng đã xuống sân gặp và nói lời cảm ơn đến người hâm mộ vì sự ủng hộ của họ với đội bóng và tôi đã rơi nước mắt khi nhìn thấy Delia và Michael làm điều đó. Tôi nói với họ rằng tôi rất tiếc."
Việc Norwich phải xuống hạng đã làm thay đổi suy nghĩ của Gunn về vấn đề tiếp tục đảm nhận công việc ở Norwich. Ông quyết định sẽ không tiếp tục làm huấn luyện viên nếu Norwich vẫn còn trụ lại ở Giải bóng đá Hạng nhất Anh, và đã cố gắng tìm công việc mới với Norwich nhưng phải đảm bảo việc dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Tuy nhiên đối với Gunn, "Sự xuống hạng là một thất bại và tôi cảm thấy mình không thể từ bỏ công việc. Tôi nghĩ mình phải làm những gì có thể để mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo, nếu tôi có cơ hội. Và tôi đã quyết định như thế." Norwich vẫn tái bổ nhiệm Gunn làm huấn luyện viên cho mùa giải 2009-10. Crook, Canary Ian Butterworth là trợ lý Trong mùa hè, Gunn đã ký hợp đồng với 12 cầu thủ, hầu hết dưới dạng chuyển nhượng tự do, bao gồm cả cầu thủ Úc Michael Theoklitos, một thủ môn từ Melbourne Victory. Sau đó, ông chỉ đạo câu lạc bộ thi đấu một số trận giao hữu trước mùa giải, trong đó Norwich đã bất bại. Với sự thất vọng của việc không thể trụ hạng, việc bổ nhiệm lại Gunn đã gây tranh cãi, và hơn nữa là cầu thủ đã thực hiện theo. Và trận mở màn của mùa giải mới, Norwich chơi trên sân nhà với Colchester United, đối thủ đại diện cho niềm tự hào của vùng Anglia. Đội bóng của Gunn chịu thất bại với tỷ số 7-1 và Theoklitos, hợp đồng của Gunn theo dạng chuyển nhượng tự do, đã bị báo chí đặc biệt đổ lỗi cho sự thất bại
Trong trận đấu, chính người hâm mộ và giới truyền thông đã bắt đầu phản ứng mạnh mẽ với cú sốc tồi tệ nhất khi Norwich bị đánh bại trên sân nhà. Trong hiệp một, sau khi đội khách đã dẫn trước 4-0, hai người hâm mộ tiếp cận băng ghế dự bị của Norwich, xuất hiện để xé và ném vé xem trận đấu vào Gunn. Tuy nhiên, Gunn đã bị sa thải bởi McNally vào ngày 14 tháng 8 năm 2009, sáu ngày sau khi thất bại trước Colchester.
Gunn bị ảnh hưởng trong triết lý huấn luyện của mình từ huấn luyện viên cũ của Norwich Mike Walker.
Hậu bóng đá
Gunn bắt đầu làm việc từ tháng 11 năm 2009 là giám đốc phát triển kinh doanh của OneStream, một phần của Công ty Điện thoại kỹ thuật số Anh, có trụ sở tại Great Yarmouth. Vai trò và công việc của ông là để "thúc đẩy sự giao tiếp và các giải pháp làm việc di động". Trong vai trò mới của mình với việc là giám đốc tuyển dụng tài năng trẻ tại một cơ quan thể thao, ông chịu trách nhiệm về việc tuyển dụng cầu thủ trẻ. Theo The Daily Telegraph, trước khi kết hôn, Susan là "một nữ hoàng sắc đẹp về mô hình đồ lót" người "hình thành một doanh nghiệp thời trang". Hai người gặp nhau ở Tây Ban Nha, nơi mà Susan đã có một công ty về trang phục lễ cưới,
Vợ chồng Gunn có ba người con: Francesca, Melissa và Angus. Trên sách kê khai ghi anh là một cầu thủ trẻ tại Norwich City, trong tháng 10 năm 2010 anh đã được gọi vào đội U-16 Anh, một năm trước khi đủ tuổi. Tháng 7 năm 2011, Angus gia nhập Manchester City, "phản xạ sắc nét và cổ tay khỏe" và có "nhiều tham vọng".
Gunn mô tả các giai đoạn của bệnh và sự tử vong của Francesca và làm thế nào để nó khiến ông phải suy nghĩ về sự nghiệp của mình:
"Chúng tôi đã có một cuộc sống tốt đẹp... tuy nhiên sau đó Francesca bị bệnh. Trong trận đấu vào mùa thu năm 1992... đội bóng của chúng tôi thua trận với tỷ số 7-1 trước Blackburn. Đội bóng ở trong một khách sạn ảm đạm, trời mưa không ngừng và tôi chỉ muốn được trở về nhà. Với những sự suy nghĩ muộn màng của bạn, _Tại sao mà tôi đã chơi ở các địa ngục đẫm máu?_ Rất lâu sau đó, Francesca đã qua đời. Cô đang ngủ giữa chúng tôi. Tôi nhận ra những gì đã xảy ra và đánh thức Susan. Chúng tôi ôm Francesca và khóc". Gunn đã chơi một trận đấu với Norwich đấu đối thủ Queens Park Rangers tại Carrow Road chỉ vài ngày sau khi con gái ông qua đời, ông đã nói về nó, "Khi tôi chạy ra, tôi nghĩ, wow, tôi có thể cảm thấy toàn bộ tình yêu của tôi với cái sân, tôi không bao giờ nghĩ về việc rời nó" dưới sự bảo trợ của Dove Trust. Quỹ nhằm giải quyết ba vấn đề:"Xây dựng bệnh viện tại các địa phương để có thể đối phó tốt khi phát hiện trẻ em bị bệnh trong những bệnh nhân đang phải ngoại trú ở các căn hộ gần đó và nâng trình độ đào tạo cho các y tá và các nhân viên khác tham gia vào việc chăm sóc trẻ em bị bệnh bạch cầu trên và từ đó tận dụng được sức lao động để có thể chữa bệnh. Hơn nữa nó sẽ hỗ trợ cho việc nghiên cứu sâu hơn về nguyên nhân và phương pháp chữa trị bệnh bạch cầu." Ông đã giành được 37% số phiếu, vượt qua Robert Fleck và Iwan Roberts. Để tôn vinh thành tích của ông đối với Norwich City và công việc từ thiện được hưởng ứng và nghiên cứu được hưởng lợi tại các trường đại học địa phương, năm 2002, Gunn được phong làm cảnh sát trưởng của Norwich City.